Có khi nào trên đường đời tấp nập
Ta vô tình đi lướt qua nhau
Bước lơ đãng không ngờ đang để mất
Một tâm hồn đang đợi ta từ lâu
Ở đường phố Sài Gòn, nếu bạn nghe theo lời của nhà thơ Bùi Minh Quốc, không muốn làm kẻ vô tình đi lướt qua đời nhau, e rằng bạn sẽ phải thất vọng!. Thủ phạm?, rất dễ tìm, là những chiếc khẩu trang!
Các cô gái Sài Gòn ra đường với khẩu trang che kín mặt, với hy vọng cứu vớt làn da và hệ hô hấp trước khói bụi ô nhiễm. Hiệu quả của nó thì chưa có gì chắc chắn. Nhưng tác dụng phụ thì khỏi phải bàn: thay cho những gương mặt sinh động, ta gặp toàn những ‘ninja’.
Một chút an ủi cho các cô gái, đó là thời trang …khẩu trang! Cũng kha khá kiểu dáng và màu sắc để lựa chọn.
Chợt nhớ ngày xưa em thích màu hồng, đến khẩu trang cũng màu hồng nhìn ngộ nghĩnh đến lạ. Chở em xuống phố, bất ngờ “bị” một nụ hôn qua chiếc khẩu trang, bỗng thấy đời toàn những màu hồng …
Mà khẩu trang đâu chỉ dành cho phụ nữ. Mấy hôm nay bị viêm họng, thế là tôi phải mang khẩu trang. Mất bò mới lo làm chuồng mà!. Chợt phát hiện ra mang khẩu trang rất thú vị. Này nhé : bạn góp phần làm đường phố sạch sẽ vì không thể …ăn khi đang đi, không thể …khạc nhổ lung tung, đặc biệt là bạn có thể …hát suốt từ nhà đến công ty mà không bị cho là …khùng.
Là lá la …khi mỗi gương mặt là một hoa hồng … Cạch! Đang mải mê với bài hát của mình, tay lái xe tôi va vào kính chiếu hậu của một chiếc xe máy dựng ở bên đường, mạnh đến nỗi làm rớt cả cái kính xuống đất!. Khi người chủ xe ra lượm cái kính và gắn lên, thấy ông ta làu bàu cái gì đó, tôi đã xin lỗi qua quýt rồi vọt thẳng. Đây là con đường đi lại hàng ngày của mình! May quá, hôm nay mình …mang khẩu trang!