Trưa nay ăn cơm, con với má nhường qua đẩy lại cái đầu cá …
Từ nhỏ, con đã thích ăn đầu cá. Có lẽ trừ cá trê, đầu cá nào cũng thật ngon! Ăn cá bổ óc, thế thì ăn óc cá càng bổ óc nhiều hơn. Chắc nhờ vậy mà con của má lúc nhỏ dù ốm yếu nhưng học hành cũng không đến nỗi nào
Một người bạn bảo rằng cô ấy bây giờ không thích ăn cá vì lúc nhỏ phải ăn cá quá nhiều! Cô ấy sướng thật má nhỉ? Bởi má con mình lúc đó cũng đâu có nhiều cá mà ăn. Cá mình ăn nhiều nhất là …cá cơm, đem muối thành mắm. Đến giờ con vẫn không thể tưởng tượng được là nhà mình ba người ăn hết một thùng mắm cái 20 lit/năm.
Trong những bữa được ăn cá, đương nhiên cái đầu cá là của con. “Mồ côi cha ăn cơm với cá. Mồ côi mẹ lót lá mà nằm”. Thôi thì con chịu cái bất hạnh ‘ăn cơm với cá’ cũng đỡ lắm rồi.
Má con mình đã rất ngạc nhiên khi nghe câu: Miền Nam ăn cá bỏ đầu. Ý họ nói là miền Nam nhiều cá nên không thèm ăn đầu cá, thật là ngốc phải không má!
Bây giờ, mình vào miền Nam, ăn cá bỏ đầu chỉ là một cách nói. Ở công ty, mỗi lần đi ăn với đồng nghiệp mà có món lẩu cá, con vẫn giành cái đầu cá với họ. Ở nhà, dẫu bây giờ đã có nhiều cá để ăn thì mỗi bữa ăn cũng chỉ được một cái đầu cá!
Trưa nay, con đã nhường được cho má cái đầu cá …
Nhìn má ngồi gặm gặm cái đầu cá, con bỗng nhận ra rằng niềm vui được “nhường nhịn” nó lớn hơn nhiều lần với niềm vui ăn đầu cá. Vậy mà hơn 30 năm qua má giấu con, má tận hưởng niềm vui đó một mình, má ơi!.