Tin buồn lan nhanh, ngắn gọn và lạnh lùng : Bạn P. lớp trưởng 12 A đã chết, tự tử!. Đã 16 năm rồi, trong một ngày buồn như thế này, các thành viên của lớp 12 A mỗi người một ngã lại tìm cách liên lạc với nhau. Không ai hiểu vì sao!.
Tôi biết P. từ mùa hè năm lớp 7 khi bước vào lớp học thêm môn toán ở nhà thầy, chúng tôi còn học chung với nhau đến hết lớp 8. Lớp học chừng mười đứa, thầy không cho về một lúc mà chia ra làm 3-4 tốp. Tôi đi trước nhưng chỉ chạy được chừng 7-8 trăm met là nó đã phóng cái vèo qua mặt!. Trong lớp, xếp chừng 3 cái bàn song song nhau, học sinh ngồi bàn cuối như nó thì ngồi trên một tấm phản. Một hôm, thầy vừa xuống dưới nhà, P. đã ngã lưng ra phản ngủ khò!. Khi lên thầy vẫn để cho nó ngủ ngon lành!. Có lần, tôi hái ở nhà mấy trái quýt đem cho nó, còn nó chặt một "mụt măng" cho tôi đem về cho má nấu canh :). Có lần, nó còn dắt bọn tôi tới võ đường nơi nó học võ để coi.
Đến năm lớp mười, về "trường huyện" học, tình cờ lại cùng lớp và nó làm lớp trưởng.
Tôi vẫn thường tiếc cho nó :học cũng được, sức khỏe tốt, nhà giàu có mà không chịu cố gắng vào đại học.
Rồi sau này, nhìn nó vợ đẹp con xinh, sống thoải mái với tiệm vàng và tiệm điện thoại di động, lại tặc lưỡi cho rằng sống như nó chẳng phải quá tốt rồi sao!.
Lần gặp nó cuối cùng cách đây vài năm, đi nhậu với mấy thầy. Nó còn mời tôi đến nhà nó ...ăn giỗ, tiếc là tôi phải vào Sài Gòn sớm.
Ừ, nếu cuộc sống là một lựa chọn quá khó khăn đối với mày, thì biết làm sao được, vĩnh biệt P.!