Sinh nhật của đồng nghiệp lớn, hay còn gọi là ...sếp!. Một lẵng hoa được ai đó gởi tặng. Sếp nghỉ phép để đi ...nhậu mừng sinh nhật!.Chỉ "còn ta với nồng nàn".
Hoa đẹp thường không thơm và ngược lại!. Nên người ta mới phải kết hợp hoa ly và hoa hồng vào một lẵng để chúng vừa đẹp vừa thơm nức mũi. Ngồi một mình trong phòng máy lạnh với lẵng hoa, cảm giác thiếu không khí để thở đến từ từ. Một đồng nghiệp mở cửa bước vào kêu lên : "Ngồi như vầy sao chịu nổi?!. ". " Em đang chờ thử bao giờ thì em ...chết đây!", mình trả lời.
Nếu cái chết là linh hồn rời xa thể xác, mình đã "chết" như thế một lúc chiều nay, để về với tuổi thơ xưa.
Thưở nhỏ, những đêm trăng sáng, mình hay lò dò qua nhà chú bác chơi. Thường thì ban đầu, bước đi rất đĩnh đạc, trăng sáng như ban ngày mà, sợ gì!. Rồi mình bắt đầu nhìn những lùm cây trồng làm hàng rào bên đường, ngoái lại phía sau và ...ù té chạy. Dù sao thì đêm vẫn là đêm huyền bí và mặt trăng làm sao thay được mặt trời! .
Những lúc như vậy, vẫn có một thứ có thể níu mình dừng lại, mon men tìm đến hàng rào. Một mùi hương ngọt ngào lan tỏa, bông dũ dẽ nở rồi!. Thật lạ, hồi chiều mình đã lùng sục trên những cây dũ dẽ đó, có thấy bông hoa nào sắp nở đâu?!. Bông dũ dẽ màu vàng, nhỏ bằng ngón tay cái, cánh dày và cứng. Trong trí nhớ của mình, bông thơm rất lâu, như đi suốt chiều dài những giấc ngủ tuổi thơ.
Nghĩ lại hồi nhỏ, cây dũ dẽ rất quý. Lá cây làm kèn để thổi, chưa thấy có lá nào làm kèn tốt như lá dũ dẽ, ngậm cái kèn lá để thổi cũng thấy thơm thơm nồng nồng. Thân cây cứng mà dai, dùng làm ...roi rất tuyệt! Dĩ nhiên là roi để chăn bò, chứ ai dại gì kiếm cho má cái roi ngon lành để đánh mình. Chưa hết, trái dũ dẽ chín vàng, giông giống buồng chuối, ăn ngọt ngọt. Còn nhớ cái cảm giác ram rám ở lưỡi khi ăn trái dũ dẽ. Kể cũng lạ, bao nhiêu bông mình đã hái hết, vậy mà vẫn có trái để ăn!.Nghĩ lại, tuổi thơ của mình thật "giàu có"!.
Để ngồi gõ những dòng này, đã phải sơ tán cái lẵng hoa "đẹp và thơm" ra khỏi cửa. Bên ta giờ chỉ còn mùi hoa dẽ ngày xưa.