Khi người hành hương cuối cùng rời đền, khi những sợi khói hương cuối cùng lãng đãng tan vào hư vô, một bóng người bỗng xuất hiện trước đền thờ. Thắp một nén nhang, hắn lầm rầm khấn vái : "Lạy Đức Ngài, con đến tạ ơn Người!. Nhờ ngày giỗ tổ khiến hàng vạn người về đây. Con cho thuê 1 chiếc chiếu 20K, bán 1 ly trà đá 5K, hết mùa giỗ tổ cũng đủ tiền sống lay lắt cho đến ...năm sau!".
Bỗng nhiên, gió lạnh từ đâu ào ạt thổi về, cây nhang trên tay hắn tắt ngấm. Trên bàn thờ, vua Hùng xuất hiện, đường bệ uy nghi. Đức Vua quắc mắt nhìn xuống, nghiêm giọng bảo: "Ngày giỗ ta, quan dân khắp nơi kéo về bày tỏ lòng thành. Ngươi đã không lấy tình đồng bào ra đối xử với người ta, còn tự tiện nâng giá bán, thu lợi bất chính! Ngươi còn đáng sống sao?".
Gã dân đen quỳ mọp dưới bệ thờ, run rẩy đáp : " Muôn tâu Đức Ngài! Xin Đức Ngài rộng lượng khoan dung!. Con cũng vì chút lợi nhỏ mà làm càn, nhưng so với bọn họ thì tội con đâu có thấm tháp gì?!"
"To gan!" Vua gằn giọng, "Ngươi có ngụ ý gì?".
"Tâu Đức Ngài, trong hàng vạn người hành hương kia, ngoài mấy người có tấm lòng thành, còn lại những ai?. Nếu không phải là những quan lớn nặng phần hình thức lễ nghi mà coi nhẹ trách nhiệm chính của mình là lo cho dân chúng? Là những quan nhỏ sử dụng công xa, kết hợp đi lễ với du hí, mua sắm? Là bọn mua gian bán lận, là kẻ hám lợi ham danh?... Họ có nghĩ gì đến tổ tiên, đồng bào?."
"Tâu Đức Ngài, cái bánh giầy to tướng mà họ đem dâng cúng, bên trong chứa đầy ...mút xốp, còn cái bánh chưng thì bị thiu. Họ còn cả gan bảo rằng, bánh đó là để cúng, ai bảo dân cắt ra ăn mà kêu!"
"Có chuyện đó thật sao? Đức Vua thở dài, đôi vai chùng hẵn xuống." Ôi đám con cháu của ta! Đâu rồi lòng trắc ẩn, sự trung thực, công bằng, sáng suốt?".
"Muôn tâu Đức Ngài, xin cho kẻ hậu bối là con được mạo muội nhận xét : Riêng về sự trung thực, công bằng và sáng suốt, dân tộc Việt đã thiếu từ thời ...Vua Hùng rồi ạ!"
"Hỗn láo!" Vua quát lên, "Ngươi chả còn biết trời cao đất dày gì nữa! Hãy mau tấu trình cho rõ, trước khi ta trị tội ngươi!"
"Tâu Đức Ngài, trong truyền thuyết Sơn Tinh-Thuỷ Tinh, vua Hùng thứ 18 thách cưới bằng " voi 9 ngà, gà 9 cựa, ngựa 9 hồng mao", như vậy là đâu có công bằng với Thủy Tinh, vốn là một thủy thần?. Đành rằng vua không muốn gả con cho Thủy Tinh nhưng loại hắn bằng một " điều kiện thầu" không công bằng như vậy, thảo nào hắn không phục, năm nào cũng gây ra lụt lội làm khổ muôn dân!"
" Trong truyền thuyết bánh chưng bánh giầy, Vua Hùng thứ 6 đã trao ngai vàng cho Lang Liêu bởi vì chàng giỏi ...làm bánh. Hỡi ôi, làm bánh khác xa với cai trị một đất nước! Vậy thì sự sáng suốt ở đâu?"
Đức Vua chép miệng " Cha chả! Khá khen cho ngươi có tài xảo biện!. Ngươi biết một mà không biết hai, những chuyện đó là do dân gian đặt nên, gởi gắm vào đó những suy nghĩ và ước mơ của mình. Các ngươi nên nhìn vào mặt tốt của nó mà học tập chứ không phải xoi mói vào những điều không hợp với thời nay mà đả kích nó!"
"Ta không trách phạt ngươi nữa. Hỡi ôi, không ngờ hôm nay nói chuyện một lúc với ngươi mà ta biết được nhiều chuyện hơn ngàn bảng tấu trình, vạn lời khấn vái!"
" Ta muốn muôn dân biết rằng, kính trọng tổ tiên, hướng về nguồn cội không chỉ đơn thuần là tế lễ cúng bái. Miễn là mỗi người biết giữ cho mình thanh bạch, lương tâm thanh thản thì ngước mặt lên trời không thẹn với tổ tông, bước chân dưới đất không vấy bẩn đất tổ. Con cháu Vua Hùng sẽ muôn đời an lạc!"
Những lời huấn dụ còn âm vang, Vua Hùng đã biến mất!. Gã dân đen quỳ mọp xuống lạy tạ, rồi gã hăm hở về nhà, ngồi ...viết blog.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét