Nấm ngồi chơi một mình trên nệm, miệng lẩm bẩm : "Ước gì mẹ ...biến mất!". Thật ra, Nấm đang lặp lại một câu trong truyện tranh Không thể thiếu mẹ. Vừa rồi ba đi Hà Nội, lang thang thế nào lại đến được quầy sách của NXB Kim Đồng, bèn mua cho Nấm mấy tập truyện tranh, không ngờ Nấm thích làm ba rất vui. "Không thể thiếu mẹ" kể về một con chuột con thấy khó chịu vì mẹ cứ la mắng, nhắc nhở, đến khi không có mẹ thì khóc gọi mẹ ơi. Đọc lần đầu cho Nấm, đến đoạn "mẹ ơi, mẹ đâu rồi?" Nấm cũng ngơ ngác hỏi : mẹ đâu rồi?. Đọc lần thứ 2, thứ 3, Nấm nghe hiểu và ...khóc. Đọc nhiều lần, Nấm không khóc nữa, chỉ thỉnh thoảng lấy tay gấp sách lại : Thôi đừng đọc nữa, Nấm khóc!. Bây giờ thì Nấm đã thuộc được mấy truyện, đọc đến đâu, Nấm đọc theo đến đó. Thật ra đọc sách cho Nấm cũng không dễ dàng gì, bà Tốt đọc thì thấy Nấm còn tập trung nghe, chứ ba mẹ đọc nhiều khi Nấm cứ loay hoay lấy cuốn này cuốn kia, hoặc cứ gấp sách lại để được nói câu: "câu chuyện đến đây là hết rồi!". Ba bèn bày trò đọc sách rồi đố mẹ và Nấm con khỉ ở đâu, con này con gì, cái gì đây, cái này màu gì ...? .v.v. Có mẹ "cạnh tranh", Nấm trả lời rất hào hứng. Để cho "chắc ăn", Nấm một tay lăm lăm trước sách chờ câu hỏi của ba, một tay giữ chặt lấy tay mẹ!!!.
Nấm rất ít coi TV, một phần vì ba mẹ không cho Nấm coi TV trước hai tuổi, phần vì ba mẹ ...lười. Nên thấy Nấm cũng hơi "thiệt thòi", không biết bé Xuân Mai là ai!!!. Một hôm, mở Xuân Mai cho Nấm coi, Nấm còn chỉ lên TV kêu lên : "Nấm kìa, Nấm kìa!" Quê gì đâu! :P
Hôm trước, Nấm nghịch cái ổ khóa cửa phòng, đóng sầm cửa lại, thế là bị nhốt một mình trong phòng gần 30 phút. Bà Tốt gọi ông thợ khóa hàng xóm qua mở, nhưng nghe Nấm khóc ổng cũng lúng túng không mở được, thế là phải kêu ông Hưởng phá cái cửa luôn - Ông Hưởng là thợ mộc. Cũng may cửa phía trước là cửa kính, bà Tốt nhìn vào nói chuyện với Nấm được. Hôm đó, tối về ba hỏi chuyện bị nhốt, Nấm rất quạu. Thấy thương quá, ba bèn rủ Nấm đi ăn kem, Nấm hớn hở lắm. Giật mình nhìn đồng hồ đã 9h20 tối, ba dụ dỗ Nấm : " Thôi ba bế con đi mua bánh nha!". "Dạ!" Nấm trả lời : "Đi ăn kem rồi ... mua bánh!!!". Thua Nấm luôn. Nấm dạo này mê kem Bố Già lắm, được đi ăn kem là nói líu lo.
Hồi trước, Nấm sáng dậy chưa mở mắt đã nhoẻn miệng cười. Vậy mà dạo này Nấm hay khóc nhè, sáng chưa mở mắt đã khóc. Ba đoán Nấm hay khóc nhè là do nhõng nhẽo thôi, chứ thật ra Nấm rất can đảm. Hôm trước, đi chích ngừa, đau, Nấm chỉ khóc lặng lẽ chừng 1 phút là xong. Đi về còn kể chuyện : "Bác sĩ gọi Phan Ngọc Khánh An, bác sĩ chích thuốc. Thế là con khóc!"
Nấm đã bỏ bú đêm được vài tháng nhưng bây giờ bú trở lại, chả hiểu sao!. Nấm vẫn ăn cháo, lẽ ra đã ăn "cơm nát" nhưng hình như ít em bé nào ăn theo đúng sách vở. Một lần, Nấm ăn được một miếng gì đó ngon, Nấm xuýt xoa : "Ngon cái ...cổ quá!" hihi. Ăn ít, nên Nấm hơi gầy, cao 88 cm, nặng 12,3 kg.
Ở nhà, bà Tốt dạy cho Nấm nhiều bài hát, đồng dao rất hay. Hôm đi chơi trung thu, nhiều người ngạc nhiên khi thấy Nấm thuộc nhiều bài hát. Chỉ có điều, Nấm bị ngọng n, l giống bà Tốt!. Ba cứ phải dạy Nấm : Lính leo lên lầu lấy lưỡi lê. Chắc không sao, Nấm lớn rồi tự hết!.
Nấm rất ít coi TV, một phần vì ba mẹ không cho Nấm coi TV trước hai tuổi, phần vì ba mẹ ...lười. Nên thấy Nấm cũng hơi "thiệt thòi", không biết bé Xuân Mai là ai!!!. Một hôm, mở Xuân Mai cho Nấm coi, Nấm còn chỉ lên TV kêu lên : "Nấm kìa, Nấm kìa!" Quê gì đâu! :P
Hôm trước, Nấm nghịch cái ổ khóa cửa phòng, đóng sầm cửa lại, thế là bị nhốt một mình trong phòng gần 30 phút. Bà Tốt gọi ông thợ khóa hàng xóm qua mở, nhưng nghe Nấm khóc ổng cũng lúng túng không mở được, thế là phải kêu ông Hưởng phá cái cửa luôn - Ông Hưởng là thợ mộc. Cũng may cửa phía trước là cửa kính, bà Tốt nhìn vào nói chuyện với Nấm được. Hôm đó, tối về ba hỏi chuyện bị nhốt, Nấm rất quạu. Thấy thương quá, ba bèn rủ Nấm đi ăn kem, Nấm hớn hở lắm. Giật mình nhìn đồng hồ đã 9h20 tối, ba dụ dỗ Nấm : " Thôi ba bế con đi mua bánh nha!". "Dạ!" Nấm trả lời : "Đi ăn kem rồi ... mua bánh!!!". Thua Nấm luôn. Nấm dạo này mê kem Bố Già lắm, được đi ăn kem là nói líu lo.
Hồi trước, Nấm sáng dậy chưa mở mắt đã nhoẻn miệng cười. Vậy mà dạo này Nấm hay khóc nhè, sáng chưa mở mắt đã khóc. Ba đoán Nấm hay khóc nhè là do nhõng nhẽo thôi, chứ thật ra Nấm rất can đảm. Hôm trước, đi chích ngừa, đau, Nấm chỉ khóc lặng lẽ chừng 1 phút là xong. Đi về còn kể chuyện : "Bác sĩ gọi Phan Ngọc Khánh An, bác sĩ chích thuốc. Thế là con khóc!"
Nấm đã bỏ bú đêm được vài tháng nhưng bây giờ bú trở lại, chả hiểu sao!. Nấm vẫn ăn cháo, lẽ ra đã ăn "cơm nát" nhưng hình như ít em bé nào ăn theo đúng sách vở. Một lần, Nấm ăn được một miếng gì đó ngon, Nấm xuýt xoa : "Ngon cái ...cổ quá!" hihi. Ăn ít, nên Nấm hơi gầy, cao 88 cm, nặng 12,3 kg.
Ở nhà, bà Tốt dạy cho Nấm nhiều bài hát, đồng dao rất hay. Hôm đi chơi trung thu, nhiều người ngạc nhiên khi thấy Nấm thuộc nhiều bài hát. Chỉ có điều, Nấm bị ngọng n, l giống bà Tốt!. Ba cứ phải dạy Nấm : Lính leo lên lầu lấy lưỡi lê. Chắc không sao, Nấm lớn rồi tự hết!.