Thứ Ba, 20 tháng 2, 2007

Nỗi niềm SIM card

Những lời chúc tết tốt đẹp nhất chứa đầy Inbox, hầu hết đến từ những số điện thoại ...không quen. SIM card bị cháy trước tết, hàng trăm số điện thoại lưu trong SIM từ 5 năm qua, hàng chục tin nhắn ấn tượng được lưu lại bỗng nhiên biến mất!. Giật mình thấy mình nhớ được không tới 5 số điện thoại di động!. Sau tết, bằng cách này cách khác, mình cũng phải phục hồi lại danh bạ. Thế nhưng, có những số điện thoại sẽ mãi mãi mất đi. Có đôi số điện thoại không bao giờ gọi và nhận cuộc gọi, lâu lâu lại tần ngần mở máy ra xem và nghĩ rằng chỉ cần vài nút bấm, ta lại được nghe tiếng nói ấy, giọng cười ấy ... Những con số như sợi dây mong manh kết nối ta với kỷ niệm. Năm năm, ba năm, hàng trăm cây số... và vài nút bấm, tuy xa xôi nhưng cũng có thể rất gần. Nay, sợi dây mong manh ấy đã đứt!.

Còn nhớ hôm đó mình đã lo lắng như thế nào khi ĐT không nhận được SIM, cái cảm giác hụt hẫng, bứt rứt vì mình bị cắt hẵn một kênh liên lạc. Không biết có bao nhiêu cuộc gọi, bao nhiêu tin nhắn không nhận được(?)Như một ngày đi làm để quên điện thoại ở nhà, trở về đã thấy 13 cuộc gọi nhỡ!. Chợt thấy mình đã "lệ thuộc" quá nhiều vào cái điện thoại nhỏ bé này. "Đã xài ĐT di động rồi thì không thể bỏ được", C. nói như thế. "Đã cháy SIM rồi thì không thể phục hồi được!", đến lượt mình nói thế. Thôi thì lục tìm trong bộ nhớ chưa bị cháy nhưng cũng ...chập chờn ít nhiều của mình một bài thơ đã viết trên điện thoại, lưu trong outbox một ngày đã xa :

[b]Thơ viết trên điện thoại[/b]

Đi ra ngoài vùng phủ sóng

Bỗng xa em một bầu trời!

Mobile anh chiều câm lặng

Nhớ em, nỗi nhớ không lời

Ở đây rì rào sóng biển

Nắng hồng và mây trắng bay

Chẳng có sóng em dào dạt

Đâu khiến lòng anh ngất ngây

Nhắn tin : anh lười như hủi

Gọi điện : anh sợ tốn tiền!

Chỉ cần bíêt "em ở đó"

Thấy lòng anh rất bình yên!

Anh sẽ về vùng phủ sóng

Vội vàng ...nhá máy cho em

Hãy đợi chuông reng 3 tiếng

Đừng nghe, em nhé, tốn tiền !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét