Chủ Nhật, 18 tháng 7, 2010

Cuối tuần đi biển

Cuộc đời công bằng với mình thật!. Mới hôm qua mình còn tung tăng tắm biển, hóng gió Vũng Tàu, hôm nay vô công ty đã bị cúp điện, nóng dã man mà vẫn phải ngồi làm việc. Đến giờ có điện thì hết muốn làm việc, viết blog mới được!.

Nhà Nấm đi Vũng Tàu sáng thứ 7, tàu cánh ngầm chạy khá nhanh và êm. Tội nghiệp mẹ Nấm sợ say sóng đã uống thuốc trước, nên lên tàu ngủ gật. Nấm thì không, ngồi bên cạnh Nấm là mẹ con một bạn 25 tháng, Nấm ra hẵn lối đi giữa tàu, hát hò ầm ĩ với bạn, lại còn kéo tay đòi mẹ của bạn mua bánh, xấu hổ ghê!. Nấm tròn 22 tháng, mồm miệng thì có khi còn lanh hơn bạn nhưng lùn hơn bạn 1 khúc, và nhẹ cân hơn. Dạo này mình hay so sánh Nấm với bọn trẻ con khác ghê! Haizzz.

Đến Vũng Tàu ghé chi nhánh công ty mượn cái xe máy, phòng thì nhờ một bạn đặt trước rồi nên chạy tung tăng đi uống cafe rồi hơn 12h mới đến nhận phòng, lại báo với chủ khách sạn 3h chiều mai mới trả phòng. Một em gái từ KS trả phòng ra, hỏi mình thuê phòng bao nhiêu. Anh đặt trước chỉ có 500K, mình hí hửng trả lời. Em ấy bảo : Em thuê ngày thường chỉ có ...200K! Hu hu, biết vầy mình đã đi ngày thường, để xài cho hết luôn 3 ngày phép du lịch của công ty. (Vũng Tàu tuần này(21-25/7/2010) có foods festival nên không còn một phòng trống, kể cả giữa tuần!).


Nấm đã đi biển 2 lần, cả 2 lần đều kiên quyết không xuống biển vì sợ!. Dạo này Nấm hay đi bơi, tưởng đã hết sợ. Nhưng chiều thứ 7 xuống biển, trời bất ngờ mưa, phải xuống biển mới ấm mà Nấm thì dứt khoát đòi lên. Phải đến sáng chủ nhật, cả ba và mẹ xuống biển, Nấm mới bắt đầu thích, không chịu lên bờ. Nhưng Nấm vẫn còn sợ ...cát, không dám nghịch !!!.
Dắt Nấm đi coi đua chó, Nấm nhìn chó thì khoái, nhưng khi đua, mọi người reo hò dữ quá Nấm cũng sợ, đòi về!. Haizz, chắc Nấm tuổi con chuột nhắt quá, gì cũng sợ!.

Buổi chiều chở mẹ và Nấm đi ăn, có một anh chạy xe theo đưa tờ rơi của quán Hải Ký 1. Anh ấy không biết rằng mẹ Nấm là người ... nhớ dai nhất thế giới!. Số là cách đây 3 năm, hai vợ chồng đi Vũng Tàu, ghé quán đó ăn cơm trưa.Quán bình dân, thức ăn thì cũng OK, nếu như em phục vụ không hỏi : Anh chị có ăn tôm kho tàu không?. Thì ăn, mình gật đầu!. Em ấy bèn bưng lên một con tôm hùm(hay tôm càng không biết) kho tàu và tính món đó đâu chừng 300K !!!. Hu hu, nếu đã ăn tôm hùm thì ăn nướng hay hấp chứ ai lại ăn cái món kho tàu đáng chán đó!. Mình còn nghĩ có khi con tôm nhốt lâu nó bị chết, họ mới đem kho tàu chứ!.

Kỳ này, chủ khách sạn lại chỉ quán Lệ Dung, thật đúng ý với mẹ Nấm vì 3 năm trước đã ăn ở đó, và mẹ còn nhớ chính xác đường đi, thật đáng nể!. Chả bù cho ba Nấm không bao giờ nhớ được những chuyện như vậy. Thật vui là Nấm ăn được nhiều món hải sản : ghẹ, sò, cá, mực, tôm, hàu ... gì bạn ấy xơi tuốt trong 2 ngày ở Vũng Tàu, nhai ngon lành. Nấm vô quán ngồi ghế lịch sự đến nỗi khách ngồi bên cạnh phải tấm tắc khen, và lấy em làm gương cho mấy đứa trẻ lớn!. Thật ra thì lâu lâu Nấm cũng kêu lên : Ba Kha bế! Nhưng thấy ba giơ 2 cái tay đen thui vì bóc đồ biển lên dọa thì Nấm cười lỏn lẻn, ngồi im!.

Chuyến đi chơi sẽ hoàn hảo nếu như Nấm không bị ói và khóc quá trời lúc về. Buổi chiều sóng lớn, lại lên tàu trước khi tàu chạy khoảng 7 phút, bị lắc lư khiến Nấm say sóng. Nấm khóc gần 30 phút, đến khi tàu đi hết biển qua đến sông, chạy êm Nấm mới thôi khóc. Ba mẹ Nấm chỉ hơn Nấm là không ...khóc thôi, chứ cũng say sóng vã mồ hôi. Haizz, tưởng đâu là đã tìm được cách đi chơi ngon lành để thỉnh thoảng đổi gió, nhưng bị say sóng như vầy thì bó tay!.

Lúc về đến nhà, nhìn Nấm giơ tay chạy ào vào lòng bà Lan hàng xóm, mới thấy để Nấm vui thì không tốn kém gì hết và ba mẹ khỏe vô cùng : chỉ cần cho Nấm qua hàng xóm chơi!!!

Hôm nay Nấm bệnh luôn, sốt và đau họng rồi. Nước biển không cứu được nước đá mà ba mẹ cho Nấm uống hơi "thoải mái" ở Vũng Tàu!.
 

P/S : có vài tấm hình trong máy nhưng máy đã bị mượn, sẽ post sau vậy.




  



Thứ Ba, 6 tháng 7, 2010

Nấm đi làm với mẹ



Hôm nay là ngày thứ hai liên tiếp Nấm phải theo mẹ đi làm. Bà Tốt về quê, nghe đâu bị ngộ độc thức ăn, đã lên lại Sài Gòn nhưng chẳng thèm đi làm(trông Nấm), cũng chả thèm gọi ĐT báo một tiếng. Bực mình gì đâu! Nhưng Nấm không bực, Nấm còn vui vì được "đi làm" với mẹ.

Trưa hôm qua, ba chạy qua chỗ mẹ con Nấm, Nấm đòi ba chở về, chắc vì Nấm nghĩ đi chơi gì mà lâu quá xá! Nhưng sau đó thì Nấm ổn, ăn cháo(còn ăn nhiều hơn khi ở nhà với ba mẹ), chơi và ngủ trưa một giấc dài. "Chiến lợi phẩm" để Nấm đem về là 2 hũ yaourt và 2 cái muỗng, Nấm cứ cầm khư khư không cho bỏ vào giỏ xách. Chiều hôm qua ba đón Nấm sớm đem qua công ty ba để "khoe" với mọi người, Nấm rất ngoan, trả lời câu hỏi của các bác các cô rất rành rọt, lại còn hát vài bài nữa rồi mới về. Hôm nay ba vào công ty ai cũng khen Nấm, hihi.

Nếu bà Tốt mà tiếp tục " không tốt" như vầy, ba mẹ phải tính chuyện cho Nấm đi nhà trẻ thôi.
Haizzz!