Thứ Năm, 22 tháng 3, 2007

Entry for March 22, 2007-Mưa

Sao mưa về giữa tháng ba?

Ngưu Lang - Chức Nữ hẵn là nhớ nhau

Không chờ được đến mùa ngâu

Xin trời một trận mưa rào thế thôi!


Chuyện tình tưởng đã xa xôi

Chiều nay nhớ quá đôi môi hồng đào!

Cơn mưa nào

Nhịp cầu nào

Đưa tôi về với ngọt ngào ngày xưa?


Hỡi người đi qua đời tôi

Chiều nay

nơi ấy

Có ngồi

trông mưa?

Thứ Hai, 19 tháng 3, 2007

Entry for March 19, 2007-Chiếc áo màu lòng trứng.

Mỗi sáng ra công viên, má khoác thêm chiếc áo dài tay cũ kỹ, đã sờn hết ở cổ, vai và ống tay. Đó là một chiếc áo vải soir màu lòng trứng. Con biết nó là vải soir cách đây gần ...20 năm, biết nó màu lòng trứng nhờ sáng nay mới hỏi má!. Gần 20 năm, con vẫn còn nhớ là chiếc áo "cổ" này đẹp như thế nào lúc mới may. Nó sáng rực cả một mảng sân nhà mình khi má giặt phơi lên!. Bọn ruồi chắc cũng thích áo đẹp nên thi nhau đậu vào, để lại những chấm đen đen làm má phải bắt ghế ra đuổi .Thật đáng ngạc nhiên là chiếc áo này không may từ vải mới mà được sửa từ chiếc áo dài má có từ trước giải phóng!.

Ngày đó, may một cái áo mới là cả một sự kiện ở nhà mình!. Con nhớ má luôn luôn khổ sở với những cái áo mới hiếm hoi của má. Cái này bị "máng", nghĩa là cái lưng không thẳng mà có một đường máng chạy dọc sống lưng; cái kia bị "hức", nghĩa là vạt trước ngắn hơn vạt sau ... Vải xấu, thợ may vườn, má thì ...điệu. Lâu lâu mới được cái áo đẹp như cái "lòng trứng" thì bị ruồi ị, phải giặt đi giặt lại, thật vừa giận vừa tức cười.

Bây giờ, khi mọi người đã chuyển từ "ăn no mặc ấm" sang "ăn ngon mặc đẹp", thấy má vẫn khổ sở với chuyện quần áo. Suốt ngày má ở nhà thì không sao. Tới khi đi đâu lấy "đồ vía" ra mặc thì ôi thôi, không chật thì cũng lỗi thời!. Đi may ở Saigon thì vừa mắc vừa không vừa ý. Ở quê thì tết mới về, đi lại cũng khó khăn. Má thì vẫn tằn tiện như ngày nào, may một cái áo cũng đắn đo suy tính mãi. Mà vóc dáng má bận áo dài, áo kiểu gì trông cũng đẹp lắm. Chuyện! má của con là "gái một con" mà, hihi.

Con là con trai, vụng về, lười biếng, không sắm được cho má những chiếc áo đẹp nhất. Nhưng nếu con sắm được, cũng không chiếc áo nào có thể so sánh với chiếc áo cũ sờn màu lòng trứng. Chiếc áo như chứng nhân cho cuộc đời má, cũng thướt tha một thời con gái, rồi tần tảo nuôi con qua suốt những năm trường thiếu thốn khó khăn.Chiếc áo ấy bây giờ đã cũ, đã sờn nhưng vẫn mãi kiên gan trước nắng gió cuộc đời.

Thứ Bảy, 17 tháng 3, 2007

Entry for March 17, 2007-Con gái nói không là có?

Con gái không là có ...

Có là có, không là không. Chỉ có những kẻ dối trá mới nói không thành có, có thành không!.Trên hầu hết các phương diện, chúng ta dễ dàng đồng ý với nhau như vậy. Câu nói trên có vẻ chỉ 'ám chỉ' đến cách nói ngược của phụ nữ trong tình yêu.

So với nam giới, phụ nữ nhút nhát hơn và dễ bị tổn thương hơn trong tình yêu. Phụ nữ nói "không" khi họ còn e ngại, mắc cỡ hoặc chưa sẵn sàng. Cũng có khi họ nói "không" vì một chút kiêu kỳ, sợ bị đánh giá thấp nếu vội vàng gật đầu. "Không" có nghĩa "không" là phổ biến. Tuy nhiên,"Không" không có nghĩa là "không bao giờ", một ngàn lần không không có nghĩa là lần thứ 1001 cũng không. Như vậy, ở nghĩa lạc quan nhất, "không" của phụ nữ là "có thể". "Lịch sử" đã ghi nhận nhiều gã trai "chai mặt" đã thành công ở lần thứ 1001 này. Tôi không tin rằng phụ nữ nói không là có, trừ trường hợp họ miệng họ nói không nhưng cử chỉ của họ cho thấy điều ngược lại. Một nhà thơ nữ nổi tiếng người Nga có viết :

Em bảo anh đi đi

Sao anh không đứng lại!

Em bảo anh đừng đợi

Sao anh vội về ngay

Lời nói thoảng gió bay

Đôi mắt huyền đẫm lệ

Sao mà anh ngốc thế?

Không nhìn vào mắt em

Nhà thơ ấy có lẽ là ngừơi phụ nữ phương Tây hiếm hoi " nói ngược" như vậy. Lục tìm trên internet, thấy họ cũng cãi nhau về chuyện " yes no" này, nhưng chủ yếu là về sex. Có nhiều chú Tây bị buộc tội "rape" vì cố tình hiểu women say no mean yes!.

Con gái nói có là không ...

Tôi đặt những tựa nhỏ như thế này là bị ảnh hưởng bởi bài hát có lời rất ngây ngô mà ai cũng biết của Ngọc Lễ. Tôi cho rằng ngay cả trong tình yêu, cũng không có chuyện "có là không" này.

Trứơc một lời ướm hỏi tế nhị, phụ nữ trả lời "có":

Bây giờ mận mới hỏi đào

Vườn hồng đã có lối vào hay chưa?

Mận hỏi thì đào xin thưa :

Vườn hồng có lối nhưng chưa ai vào

Trước một câu hỏi không tế nhị lắm, nhưng của một người tài cao đức trọng như Nguyễn Trãi, bà Nguyễn Thị Lộ cũng trả lời "có" :

- Xuân xanh vừa độ bao nhiêu tuổi?

Đã có chồng chưa được mấy con?

- Xuân xanh vừa độ trăng tròn lẻ

Chồng còn chưa có, có chi con

Tôi sẽ dừng lảm nhảm ở đây, sau khi tiết lộ cho các bạn điều này: Một người phụ nữ khôn ngoan thường không nói yes hay no với người đàn ông của mình. Cô ấy nói : Em không biết, tuỳ anh thôi!(Nghĩa là : Em có thể biết hay không biết nhưng anh phải biết là em muốn gì, anh làm sao em vừa lòng thì làm!).

Thứ Năm, 8 tháng 3, 2007

Entry for March 08, 2007-Chuyện cổ tích về nụ hôn

Ngày xửa ngày xưa, loài người không có …đôi môi, trên miệng mỗi người là một nụ hồng đỏ thắm.Người ta chỉ sống bằng việc uống những giọt sương mai tinh khiết trên lá cây ngọn cỏ. Hai người yêu nhau cùng chia một giọt sương, cánh hoa của họ chạm vào nhau, ngây ngất vì …sương(không có dấu sắc đâu nhé!)

Rồi loài người ngày càng đông, sương mai cạn kiệt dần, từng cơn khát kéo đến giày vò họ, những cánh hoa hồng ủ rũ, héo khô rụng xuống đất. Tiếng khóc than ai oán vang lên từ những khuôn miệng-không-hoa-hồng.

Thượng đế biết chuyện, Người trả hoa hồng về với cây, và tặng loài người những đôi môi xinh xắn. Nhưng cũng giống như hoa, môi ngày càng khô héo dần đi. Thượng đế bất lực!. Và Tình yêu lên tiếng: Khi những đôi môi gắn chặt vào nhau, điều kỳ diệu đã đến …Điều kỳ diệu có tên là Nụ hôn.

Thứ Ba, 6 tháng 3, 2007

Ngày giỗ ba

Ba biết đấy, một cái tết trọn vẹn của con luôn bắt đầu bằng việc thắp nhang lên mộ ba vào sáng mồng một tết. Sáng mùa xuân, Gò Ổi lộng gió, đôi khi mưa phùn lất phất khiến cho việc nhóm lên một đốm lửa thật khó khăn. Rồi khi bó nhang cháy bùng lên, con lại phải cuống quít dập tắt ngọn lửa để nhang cháy lâu hơn. Có đôi lần má hỏi con khấn vái những gì, con thường ậm ừ cho qua chuyện. Biết khấn vái gì trong giờ khắc ngắn ngủi như vậy khi những ý nghĩ cứ bùng lên, đan xen chồng chéo lẫn nhau. Con chỉ còn biết giữ cho đầu óc mình thật thanh thản, cúi lạy rồi thắp nhang.

Tết này, lại thêm một cái tết nữa con không về nhà. Dù bàn thờ ba vẫn nghi ngút khói hương, dù ở Sài Gòn, con cũng bày một bàn thờ, nhưng má có ra mộ thắp nhang không, con không dám hỏi. Con đã thấy những giọt nước mắt của má trong một lần cùng má ra mộ.

Con thích được để mộ ba như thế, một nấm cỏ xanh không bia đá trên một gò đất cao, “đầu xuôi về núi, chân duỗi xuống rộc”, bình yên nằm bên cạnh những phần mộ của dòng họ tổ tiên. Điều đó khiến cuộc tử biệt trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Như một chiều tắt nắng, gió thổi mát rượi, chàng mục đồng là ba lùa bò vào Gò Ổi gặm cỏ. Rồi ba bỗng thấy nơi này thích hơn ở nhà, nên không về nữa. Ba nằm xuống, rồi cỏ xanh mọc lên thành nấm mộ…

Ba không mắng con à? Ba vẫn luôn yên lặng như vậy. Dạo này con băn khoăn quá, con có đọc một số bài viết về các nhà ngoại cảm, những người giúp tìm mộ …. Cứ theo lời họ nói thì rõ ràng có một thế giới khác tồn tại song song với thế giới này.Có phải chỉ những linh hồn bị lạc mất gia đình, người thân … thì mới vất vả liên lạc với các nhà ngoại cảm. Còn ba? phải chăng ba đã bình yên và bay đi?.

Mà biết đâu, ba vẫn dõi theo và phù hộ cho má con con, để hai má con có được cuộc sống an lành và ấm no như hiện nay. Thú thật với ba, đây là lần đầu tiên con nghĩ đến điều này. Con vốn không tin vào những chuyện tâm linh.

Rằm tháng giêng giỗ ba, con lại thắp nén nhang cho ba, lại ăn chay một ngày duy nhất trong năm như thường lệ. Chỉ có một điều, con chợt nhận ra rằng, ba bây giờ còn trẻ hơn cả con nữa : Từ cái ngày rằm tháng giêng năm đó, khi ba bế con lần cuối rồi ra đi mãi mãi, ba mới được 27 tuổi.

Con đã bật khóc …

Thứ Năm, 1 tháng 3, 2007

Entry for March 01, 2007 - Một ngày bình thường

Ngày bắt đầu bằng 3 hồi chuông điện thoại lúc 5h30 sáng. "Em sẽ gọi bb dậy để tập thể dục!", em đã nói vậy và giữ lời!. Mất 15 phút để nấn ná rời "nệm êm chăn ấm", mất 10 phút để chạy xe ra công viên, nhưng phải mất 20 ngày mới trở lại thói quen tập thể dục buổi sáng!. Một sự trở lại hoàn hảo với 2 vòng chạy quanh công viên, 1 vòng lớn, một vòng nhỏ,rồi đá cầu đến thấm mệt. Về đến nhà, đồng hồ chỉ 7 h thiếu 10(?).Lẽ ra có thể nấn ná coi T.V một chút nhưng hôm nay mình muốn là người đến công ty sớm, nên tắm và thay đồ rồi đi luôn, ra cửa đồng hồ vẫn chỉ 7h thiếu 10!!!. Nó hết pin!. Dù sao thì cũng đến công ty sớm hơn thường ngày,7h29p-một kỷ lục nho nhỏ!.

Xem nào, công việc ngày hôm nay không tệ lắm,hoàn thành được cái báo cáo q4 cho chi nhánh, thêm quyết toán thuế vào báo cáo sử dụng hóa đơn.Lướt net rất ít với khoảng 15 phút sau giờ ăn trưa và 30 phút sau giờ ngủ trưa. Dọn sẵn đồ vào túi xách lúc 4h40 và đợi "chuông reo là ...biến" vào lúc 4h45.

Kế hoạch của buổi chiều là về nhà ...nấu cơm, sau khi ghé Big C mua đồ ăn nấu sẵn. Gần ba tuần qua đã thấm đòn "xa mẹ",đi ăn ở ngoài ngán không chịu được!.

Tiếc thay, hay may thay, kế hoạch đó đã phá sản từ một cú điện thoại ngay buổi sáng. Thầy vào SG, đưa cô đi khám bệnh và nhắn gặp học trò cưng như thường lệ.

Chiều về nhà lục nghe lại cái đĩa nhạc có phổ thơ của thầy do thầy tặng,lại thấy mình giống như học trò nhỏ năm nào phải gạo bài trước khi đến lớp!. Dẫu rằng đĩa nhạc hay, bài phổ thơ của thầy là bài Về lại trường xưa khá xúc động, nhưng mình cũng chỉ nghe qua một hai lần,nay rủi thầy hỏi gì thì làm sao mà nhớ, hìhì.

Từ nhà ghé qua chỗ thầy ở gần Thanh Đa, đói khát thế nào lại bước vào quán gà rán KFC. Đã ăn 1 lần và thấy món gà này ngon, nhưng hôm nay sao nuốt không vô!Đã thế ăn nhiều dầu mỡ và nước ngọt có đá làm mình bị ho!. Chào nhé KFC, ta sẽ trở lại lần thứ 3, nhưng chỉ khi nào ...con ta đòi ăn món gà chiên béo ngậy này!

Với thầy và cô, con trai thầy và vợ chồng người cháu mới ghé thăm,cuộc trò chuyện bỗng quay về những ngày khổ cực ngày xưa.Nghe các tiền bối kể chuyện, chỉ còn biết lắc đầu mà than rằng: "Nếu vậy thì em chưa khổ cực một ngày nào cả!". Em không phải đợi mẹ ra chợ bán hết mớ rau rồi mới có tiền mua gạo về nấu cơm, em không phải thức dậy từ 12 h đêm để đi xe đạp hàng chục cây số chở rau về cho mẹ bán, em không phải nấu một nồi 30 lon gạo rồi đội trên đầu đem ra lề đường bán ...

Ôi những đứa con miền Trung,có một chút gì đó như niềm kiêu hãnh về một chặng đường cực khổ gian nan đã qua trong đời của mỗi con người!.Dường như ngày xưa càng khó khăn thì những thành công hôm nay mới càng nhiều ý nghĩa. Nhưng nói chuyện với mọi người, lòng thấy gợn lên một nỗi lo,cái anh chàng mập mạp đi xe spacy ấy, có vẻ đã quá tự mãn với cơ ngơi của mình hôm nay. Nếu phải trở lại ngày xưa, chắc anh ta chết mất!.Đi kèm với no đủ về vật chất, đáng buồn thay, là sự tha hóa!.

...Lẽ ra, tôi đã bắt đầu blog này bằng tựa đề " A new day has come!", về tháng ba vừa đến, với bao nhiêu lời hứa, bao nhiêu kế hoạch "refesh" bản thân trong một năm quan trọng như thế này. Nhưng đôi khi, để "làm mới" mình, chỉ cần đơn giản quay về với những thói quen tốt ngày cũ, như chạy bộ vào buổi sáng, hay nghe và kể một câu chuyện về những ngày khó khăn đã qua với nhiều chiêm nghiệm ....

Tôi đang cố nhắc nhở mình đây ....