Mỗi sáng ra công viên, má khoác thêm chiếc áo dài tay cũ kỹ, đã sờn hết ở cổ, vai và ống tay. Đó là một chiếc áo vải soir màu lòng trứng. Con biết nó là vải soir cách đây gần ...20 năm, biết nó màu lòng trứng nhờ sáng nay mới hỏi má!. Gần 20 năm, con vẫn còn nhớ là chiếc áo "cổ" này đẹp như thế nào lúc mới may. Nó sáng rực cả một mảng sân nhà mình khi má giặt phơi lên!. Bọn ruồi chắc cũng thích áo đẹp nên thi nhau đậu vào, để lại những chấm đen đen làm má phải bắt ghế ra đuổi .Thật đáng ngạc nhiên là chiếc áo này không may từ vải mới mà được sửa từ chiếc áo dài má có từ trước giải phóng!.
Ngày đó, may một cái áo mới là cả một sự kiện ở nhà mình!. Con nhớ má luôn luôn khổ sở với những cái áo mới hiếm hoi của má. Cái này bị "máng", nghĩa là cái lưng không thẳng mà có một đường máng chạy dọc sống lưng; cái kia bị "hức", nghĩa là vạt trước ngắn hơn vạt sau ... Vải xấu, thợ may vườn, má thì ...điệu. Lâu lâu mới được cái áo đẹp như cái "lòng trứng" thì bị ruồi ị, phải giặt đi giặt lại, thật vừa giận vừa tức cười.
Bây giờ, khi mọi người đã chuyển từ "ăn no mặc ấm" sang "ăn ngon mặc đẹp", thấy má vẫn khổ sở với chuyện quần áo. Suốt ngày má ở nhà thì không sao. Tới khi đi đâu lấy "đồ vía" ra mặc thì ôi thôi, không chật thì cũng lỗi thời!. Đi may ở Saigon thì vừa mắc vừa không vừa ý. Ở quê thì tết mới về, đi lại cũng khó khăn. Má thì vẫn tằn tiện như ngày nào, may một cái áo cũng đắn đo suy tính mãi. Mà vóc dáng má bận áo dài, áo kiểu gì trông cũng đẹp lắm. Chuyện! má của con là "gái một con" mà, hihi.
Con là con trai, vụng về, lười biếng, không sắm được cho má những chiếc áo đẹp nhất. Nhưng nếu con sắm được, cũng không chiếc áo nào có thể so sánh với chiếc áo cũ sờn màu lòng trứng. Chiếc áo như chứng nhân cho cuộc đời má, cũng thướt tha một thời con gái, rồi tần tảo nuôi con qua suốt những năm trường thiếu thốn khó khăn.Chiếc áo ấy bây giờ đã cũ, đã sờn nhưng vẫn mãi kiên gan trước nắng gió cuộc đời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét