Nói nào ngay, tôi có nhiều cảm tình với vùng đất sông nước phương Nam này. Nên tôi có hơi phật ý khi đi ngang qua những công trình kiến trúc "dinh Độc lập thu nhỏ"(tòa nhà UBND tỉnh), "chợ Bến Thành thu nhỏ"(chợ Cần Thơ), hay "Bến Bạch Đằng thu nhỏ"(bến Ninh Kiều). Thành phố được mệnh danh là Tây Đô này sao phải đi bắt chước Sài Gòn?. Cái gì Cần Thơ có mà Sài Gòn không có? Câu trả lời bất ngờ bật ra: Cái Vồn! (dân miền Tây đọc là "cái dồn"). Có đủ Cái Vồn Lớn và Cái Vồn Nhỏ. Ai đó cắc cớ hỏi Cái Vồn ở đâu. Trả lời : ở gần Cái Dún!.
Nói vậy thôi, Cần Thơ có rất nhiều thứ "to" hơn Sài Gòn, chưa kể dòng sông Hậu mêng mông trăm năm chờ một chiếc cầu, chưa kể con rắn mấy ký nằm trong ...nồi lẫu, chưa kể con ba khía to đùng béo ngậy mà dân ở đây quả quyết rằng nó chỉ nặng tối đa 150 gram(tối đa là 3 "khía" trên cân đòn), hay những con muỗi " to bằng con bò" mà buổi chiều khi mở cửa để đón gió sông, tôi đã để nó bay vào phòng ...
Đồng nghiệp ở đây thật thà vui vẻ, uống rượu bia thuộc hàng "đội mạnh", phải tội hay phun phèo phèo!. Đồng nghiệp nữ mắt có đuôi, chồng cho con bé con 3 tuổi đi theo để quản lý, nên mỗi lần uống phải lén quay đi, chỉ còn đuôi mắt đong đưa đong đưa ...
Cô phục vụ bận áo bà ba tím, da trắng mịn, hai lúm đồng tiền rõ to, giọng cười trong vắt xôn xao cả khúc sông chiều. Cô vừa rót rượu cho hết người này đến người khác, lại tranh thủ bước ra sát mé sông, nơi khách vừa uống cafe vừa hóng gió, để trò chuyện với mấy anh chàng nào đó. Ai vậy?. "Dạ, mấy ảnh làm ở đây ca chiều, hết ca ra đây uống cafe!" (Trời, mấy cha này chắc làm bao nhiêu tiền trả lại cho cafe ở đây hết luôn!). Vậy em mấy giờ mới hết ca? 10 giờ!. 10 giờ mình ra đó uống cafe hén? ...
Tôi đã say trước 10 giờ rất lâu, đâu biết vì ...mồi, vì rượu bia, vì gió sông hay vì ly cafe chưa uống đó.
Trong cơn say dễ chịu hiếm hoi ấy, tôi thấy mình là một nhà thơ- nhà thơ một câu, rằng : Không cần gì, em chỉ Cần Thơ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét