Thứ Năm, 17 tháng 7, 2008

Cô Ba

IMG_2360

Cô về quê sau gần một tháng ở Sài Gòn. Chiều cô lên xe thì tối đó nhà cúp điện đến quá nửa đêm, nóng gần chết. Má con mình nói đùa, bảo tại cô về. Cô tên Điện mà!. Nhưng cô thứ ba, nên mình gọi là cô Ba. Cô vào Sài Gòn chuyến này có hai mục đích rõ ràng, thiếu một trong hai thì không cách nào bắt cô vào. Thứ nhất là khám bệnh : tăng huyết áp, tê tay tê chân. Thứ hai là được mình dẫn đi Đà Lạt chơi. Đi khám bệnh, mới 7h sáng mà bệnh viện đông nghịt, vậy mà mình dắt cô đi ào ào, tới 9h đã xong. Cháu cô hay ghê ta! Hehe. Thật ra, khám nhanh là nhờ cháu khai …gian cô lên 1 tuổi thành 75 tuổi, được ưu tiên. Kết quả khám bệnh tốt không ngờ. Kết quả xét nghiệm máu sau đó cũng rất tốt, không đường không mỡ gì. Trông cô còn khỏe hơn bà Giáo sư bác sĩ khám cho cô!.

Đi Đà Lạt, lần đầu đi du lịch, tưởng như cô trẻ ra đến chục tuổi. Thác Dambri cao như thế mà cô đi bộ xuống chân thác rồi đi lên bằng …chân. Cô lại không say xe nên đi còn khỏe hơn cháu, đi xe Jeep lên đỉnh Langbian, lại đi máng trượt xuống chân thác Datanla, chỗ nào cô cũng có mặt!. Đêm đầu tiên, ở khách sạn 3 sao, khách sạn mới xây khá đẹp, cô bảo : Bao giờ cháu xây được cái phòng như vầy?. Hai đêm sau, chuyển qua khách sạn 4 sao, cô xuýt xoa : Nó(KS) giàu quá. Ở đây vài đêm rồi về …chết cũng được!. Chụp hình cho cô rất nhiều, rửa ra một cuốn để cô đem về quê khoe. Cô ngồi lựa hình, khen tấm này đẹp, chê tấm kia trông …già quá, hihi. Cô cũng “xí xọn” lắm!.

Năm 18 tuổi, cô có người yêu, nói là yêu chứ chắc là hai người còn chưa nắm tay nhau, chỉ là chàng ôm đàn gảy tình tang, nàng ngấp nghé cổng sau đứng nghe, rồi thư tình, những lá thư của bác ấy cô phải đem giấu trên … mái nhà. Một hôm ông nội gỡ mái tranh ra lợp lại, phát hiện được, cho cô mấy roi. Chuyện tình họ không đi đến đâu vì ông nội không muốn gả con xa(bác ấy ở Đức Phổ, đi làm thư ký, kế toán gì đó mới ở trọ gần nhà), thời đó 40-50 cây số là xa lắm rồi. Sau này cũng có nhiều đám dạm hỏi nhưng cô không chịu ai, thậm chí ông nội đã nhận lễ vật của người ta, cô cũng mang trả lại, làm ông nội cũng đành kêu trời chịu thua . Năm cô 68 tuổi, người yêu của cô tìm về thăm lại. Họ nhận ra nhau ngay, cô mời ông vào nhà trò chuyện. Ông đi tập kết, có vợ con, hổng biết có vợ trước hay đi tập kết trước. Họ gặp nhau, có lẽ là lần cuối cùng, vẫn chưa nắm tay nhau.

Sau năm 1975, ba mình mất, cô sống với má con mình thành một gia đình. Ngày xưa, ông nội ruộng đất nhiều, ông để lại tất cả cho bác là con trưởng nam.Cô có được ba bốn sào ruộng, là do cô dành dụm tiền mua hoặc chuộc lại ruộng ông bán. Nhà nước cách mạng bắt đưa ruộng vào hợp tác xã, cô không chịu, buổi tối du kích xã mang súng đến bắt cô, mình còn bé run lập cập, khóc hu hu. Vài hôm sau, họ thả cô về, cô “tình nguyện” ký đơn vào hợp tác xã. Có làm nông dân mới thấy quý ruộng như thế nào.Những đám ruộng ở cánh đồng làng mình đều có tên. Đám Ngoẹo có cái bờ cong cong, đám Thùng hình cái thùng, đám Vuông hình …chữ nhật, đám Bò Bái chắc vì đất rộng quá nên bò cày phải …bái(lạy), đám Tròn sau này là vườn nhà mình … Sau này, nhà nước chia khoán lại ruộng, chia những đám ruộng có tên ấy ra, cấp sổ đỏ 20 năm, nhà mình 3 người được 2 đám nhỏ, hơn 2 sào ruộng.

Bây giờ cô vẫn còn làm ruộng, dư lúa để ăn, còn lâu lâu mình gởi cho cô ít tiền, cô lại đem trả tiền phân tiền thuốc. Muốn cô nghỉ ngơi để mình nuôi cô nhưng ở quê mà không làm ruộng, nuôi heo gà thì làm gì, được cái nhờ làm lụng mà cô khỏe. Chắc bao giờ phải xây được cái nhà “ 3 sao” mới kéo cô vào Sài Gòn ở được, hichic. Lần này đưa cô ra bến xe, đường kẹt xe quá, lật đật chạy lên xe, cô không kịp khóc. Cô bảo tết cháu về nhưng tết này bé Nấm mới 3- 4 tháng tuổi, chắc cháu chưa về được. Nghĩ đến đây thì cháu khóc.

Thôi hẹn cô hè năm sau, cô lại vào Sài Gòn, rồi đi du lịch với cháu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét