"Miền Trung với đợt lũ mới", đài báo hôm nay tiếp tục đưa tin!. Hôm qua, mới gọi điện thoại về quê cho ông chú."Không sao đâu!", chú cười nói : "Cháu nghe nói "nước sông Vệ lên trên mức báo động 3" chứ gì?. Nhà mình nước chỉ ở ngoài vườn thôi, còn ngoài cánh đồng thì nước mêng mông rồi!". May mà còn có điện thoại, nếu chỉ nghe đài đọc báo thôi thì mình lo đến chết mất. Mà cũng đã gần chục năm nay rồi. Năm 1999, gọi là trận lũ lịch sử, nhà mình cũng không ngập(nhưng sau đó có được nhận cứu trợ!). Năm nay, đỉnh lũ còn cao hơn đỉnh lũ năm 1999, cũng không sao!. Riết rồi nghe bão lụt cũng không còn lo cho bà con ở nhà nữa!. Nhưng tại sao ngày xưa, lụt không lớn lắm nước cũng vào nhà?. Có thể, hệ thống kênh dẫn nước Thạch Nham rất lớn ở Quảng Ngãi mới xây dựng sau này đã "phân phối" lại nước lụt?. Nếu đúng vậy, lại thêm một mối lo : nếu kênh bị vỡ thì sao?!!!. Thôi thì còn lo là tốt, chỉ sợ giống như chuyện chú bé chăn cừu và chó sói, cứ "báo động giả" hoài cho đến lúc khi có chó sói thật thì không còn ai đến cứu!.
Hôm qua, tôi đã không giật mình nếu không đọc bài Quê nghèo tôi chống lũ của nhà báo Hàng Chức Nguyên: http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=228792&ChannelID=330. Ông nhắc tới "xóm Bầu", đúng ra là "xóm Bàu" ở Nghĩa Hành. Xóm Bầu chỉ cách xóm tôi chừng chục đám ruộng bậc thang. Mùa lụt, chỉ cần thấp hơn 1m thôi đã là cách biệt sinh tử rồi!. Tôi nhớ người dân xóm Bàu thường có ghe. Hồi xưa, có lần được họ cho quá giang qua cánh đồng để đi học, thích vô cùng.
Cùng một địa phương, may mắn không bị ngập lụt mà thấy mình như người có lỗi ...
Phải như thời điểm này mọi năm, thế nào mọi người ở box Quảng Ngãi cũng quyên góp được một số tiền, hay tự mình sẽ góp cho AET của webketoan để cứu trợ. Bây giờ, những nơi này sao hoang vắng quá! ...
Cách tiếp nhận và phân phối cứu trợ không minh bạch của chính quyền dễ khiến người ta nản lòng...
Tự "trấn an" với suy nghĩ "thế nào công ty cũng trừ lương", "thế nào tổ dân phố cũng tới nhà quyên góp"...
Lòng ta chẳng chút bình an ....
Ôi quê nghèo!
Mùa hè khát cơn mưa
Mùa đông tả tơi ngập lụt
Cơn lũ say mồi
Cơn lũ không chịu rút!
Nên đất trời trắng xóa những niềm đau
Cái đói ngày thường
còn con ốc , cọng rau
Con nước dữ nhấn chìm tất cả!
Tránh lũ gò cao
mẹ già, em thơ đói lã
gặm ngón tay gầy
chờ đón những bàn tay ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét