Thứ Tư, 26 tháng 12, 2007

Chỉ tại thằng Triều Cường!

Xong việc, trời mát, gió nhẹ, hớn hở mang giày xách vợt chạy ra sân, hắn dừng trước lối vào chung cư Thế Kỷ 21. Phía trên đèn sáng rực rỡ, phía dưới đường ngập nước. Cố vượt qua đoạn đường chừng 50 m, không ngờ nước ngập quá sâu làm xe chết máy. Một chân, rồi hai chân chống xuống nước, có tới được sân cũng không đánh được, đành quay về.

Giận dữ, cáu tiết, "hắn vừa đi vừa chửi". Khẩu trang lọc hết tiếng chửi không cho ai nghe. Mà chẳng biết chửi ai, hắn chửi thằng Triều Cường!. @#$%^. Đi chừng được nửa đường, nhờ đôi bàn chân lạnh ngắt vì đôi giày sũng nước, hắn từ từ tỉnh ra. Triều Cường vô tội, ngập nước là do lỗi con người. Hắn là con người, nhưng hắn cũng vô tội, hắn đóng thuế đầy đủ và đóng "tiền thoát nước" hàng tháng. Suy nghĩ theo hướng đó một lúc, hắn có ít nhất 10 cái tên để chửi um lên. Dĩ nhiên là chửi trong khẩu trang, chả ai nghe!!!.

Mà hắn chịu đựng quen rồi. Từ ngập nước, kẹt xe, mũ bảo hiểm nặng trịch trên đầu ... đến những thứ chết tiệt khác trong cuộc sống này.

Chỉ thương cho đôi giày, ngày mua, em bán giày đã dặn " khi nào nó dơ, anh hãy lấy ...kem đánh răng bôi lên chỗ dơ rồi chà chà(!)". Nay em đã trót nhúng nguyên con vào nước bẩn.

Ta tiếc cho em, trong cuộc đời làm ...giày. Em ướt te tua, ta nhìn còn hổng ra em ...

Thứ Bảy, 22 tháng 12, 2007

Chuyện nón bảo hiểm

Xứ Vựa Nón đất chật người đông, dân chúng đi lại chủ yếu bằng xe gắn máy.Bỗng dưng, lệnh đội nón bảo hiểm được ban hành.

Ngày N đã đến, thật là một cảnh tượng ngoạn mục!. Đường phố toàn những cái đầu tròn bóng lấp loáng, thỉnh thoảng gặp một cái mũ mềm hay một mái tóc bồng bềnh lướt qua, thì y như rằng người đó đi xe đạp, hoặc là đi xe máy với một khuôn mặt đầm đìa nước mắt!.

98% người đi đường đội nón bảo hiểm ngay từ ngày đầu!. Có người cảm khái kêu lên rằng Vựa Nón phải đăng ký để được công nhận kỷ lục Guiness!. 98% là con số tuyệt đẹp. Nó chứng tỏ rằng phép nước đủ nghiêm. Nó cũng chừa 2% cho các anh CSGT có cơ hội làm việc. Mà sự nhiệt tình của các anh đã được ghi nhận từ lâu. Các anh thoắt ẩn thoắt hiện trên đường, phục kích ở những nơi ít ai ngờ nhất. Các anh nhiệt tình thổi còi những người đội nón vải ở trong nón bảo hiểm để nhắc nhở, và có khi còn xử phạt(?). Có chuyện vui rằng có một người đội nón bảo hiểm chở một bà cụ đội nón lá đã bị thổi còi. Chủân bị ghi biên bản phạt thì bà lão dỡ nón lá, bên trong nón lá là ...nón bảo hiểm! . Có chuyện buồn(và thật 1o0%) rằng "các anh " ở tỉnh Tám Ký đã rượt đánh trọng thương 2 người chạy xe máy dám không đội nón bảo hiểm!.

Dù gì đi nữa, 98% là con số trong mơ!

Nhưng con số sau mới là ác mộng: 60%

Vâng! kết quả kiểm định cho thấy 60% nón bảo hiểm không đạt tiêu chuẩn. Nghĩa là 60% số người đội nón không những không được "bảo hiểm" mà có nguy cơ gặp nạn từ chính những cái mũ của mình. Đã có người té và bị nón bảo hiểm dỏm vỡ đâm vào đầu.

Vậy là, từ chỗ:" đội nón bảo hiểm để giảm chấn thương sọ não khi gặp tai nạn", được các phương tiện truyền thông lăng xê thành " đội nón bảo hiểm để giảm tai nạn giao thông", nay thực chất là : "đội nón bảo hiểm để khỏi bị phạt!"(ít nhất là với 60% nón dỏm kia).

"Trăm kẻ bán vạn người mua", tại sao bắt buộc được "người mua" mà lại để cho bọn "kẻ bán", vốn ít hơn, hoành hành làm và bán nón dỏm???.

"Quan trọng nhất là cái đầu!", slogan tuyệt vời để bán nón bảo hiểm.

"Quan trọng hơn là cái tâm!" tạm dùng slogan này cho những người có trách nhiệm đã để cho nón giả tràn lan.

Hàng ngàn tỷ đồng dân Vựa Nón bỏ ra, hàng trăm tỷ đồng mua phải nón dỏm, có lãng phí nào bằng?

Tuy nhiên, thiệt hại nhất xứ Vựa Nón phải nói là những người làm nón vải. Cũng may là sau khi bị nón bảo hiểm hạ bệ, nghe nói họ đã nghĩ ra được tuyệt chiêu. Họ phát hiện rằng, ngoài cái đầu cần được bảo vệ, cái quan trọng không kém là cái đầu là cái ...giữa hai chân. Lạy Chúa, xin đừng nghĩ bậy nữa, đó chính là hai cái đầu gối đấy ạ!. Hiệp hội nón vải dự định chuyển qua sản xuất băng đầu gối cho người chạy xe gắn máy, và tích cực lobby để quy định bắt buộc băng đầu gối khi ra đường được ban hành. Một kịch bản quảng cáo băng đầu gối phát trên tivi cũng đã được nghĩ ra : Một cô gái xinh đẹp đội nón bảo hiểm đang đưa tay lên gãi ...nón. Chàng trai xuất hiện : "Sao em không cởi nón ra rồi mới gãi?". Cô gái :" Ơ hay cái anh này! Thế khi gãi mông anh cũng phải cỡi quần à?!!!". Sau đó một cô gái khác đưa tay gãi đầu gối(có băng) sột soạt, rồi slogan hiện lên : "Băng đầu gối, gãi không cần cỡi!".

Thứ Hai, 17 tháng 12, 2007

Chia tay ...

Ngày hôm qua 16/12/2007, hai ngày trước khai mạc Đại hội toàn quốc, Đoàn TNCS HCM đã mất đi một trong những đoàn viên xuất sắc nhất của mình!. Tại chiến khu Minh Đạm- Long Hải, trong một buổi lễ đầy xúc động, đồng chí Curio đã chính thức chia tay với Đoàn(ảnh).

Post cái này lên giữ chỗ. Hôm nào rảnh sẽ viết tiếp về Đoàn vậy.

Thứ Bảy, 15 tháng 12, 2007

Tiếc!

đêm trước ngày bắt buộc đội nón bảo hiểm, đã dự định chạy xe tung tăng ra Sài Gòn chơi, với cái đầu trần nhẹ tênh, cho lần cuối cùng ...

vậy mà vì ...háo sắc nên ở nhà, coi Phương Vy thi hát Asian Idol ở Jakarta. Asian Idol mà không có Nhật, Tàu, Hàn; chỉ là Asean+ India.

và ...thất vọng!

trước hết là ...sắc(háo sắc muh!): em Phương Vy nhà mình dĩ nhiên đẹp hơn em ...Mau của Phi, nhưng ai xúi em í để cái kiểu tóc ngắn cũn ấy nhỉ, tương phản với khuôn mặt dàiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii !

chủ yếu vẫn là phần trình diễn : Siu Black nói tiếng Anh nữa mới ghê chứ, khen PV "có cảm xúc" đến hai lần, mà có nhận xét đến lần thứ 10 thì đại ca sĩ Siu cũng chỉ biết nói thế!. Nhưng cái bà lão Philippine mới ác: bài hát của em thiếu ...mọi thứ! không hiểu sao em lại chọn bài này để đi thi!. Hichic, có cần một mũi tên mà bắn gục 2 chú chim : Đức Trí và Phương Vy hay không hỡi lão pà pà?

thế là đêm, thế là ...khuya, là hết cơ hội tung tăng!

mà ngày hôm qua sao mình tiếc nhiều quá, chiều tiếc cho bóng chuyền, tối tiếc cho bóng đá(thua 1 tô 1 ly mà!).

sao cái lòng tự hào dân tộc vốn đã nhỏ bé của mình cứ bị thử thách thế này?

tiếc!

Chủ Nhật, 9 tháng 12, 2007

Má và ....Hoàng Sa, Trường Sa

Sau 1975,vườn mới được lập trên đám Tròn, tiếp giáp với ruộng bằng cái "đường biên giới" cong cong, dài hơn 100 met(nên mới gọi là Tròn). Ba phía còn lại tiếp giáp với đường chính, với đất vườn khác đã trồng được hàng rào. "Biên giới" phía ruộng là một bờ ruộng rộng 5-7 tấc. Nếu cứ để yên ổn như thế thì hai bên còn có lối đi chung để thăm ruộng thăm vườn, láng giềng còn ra vô còn niềm nở chào nhau!. Nhưng chỉ sau vài mùa lúa, cái bờ ruộng chung kia bị gã chủ ruộng ...gọt mất. Lúc đó má mới hốt hoảng trồng hàng rào, trồng trên vườn của mình hẵn hoi. Nhưng nào có trồng được, cây hàng rào vừa cắm xuống, nảy lên vài cái chồi xanh thì bị rút gốc lên cho chết. Ruộng của họ đã tiến vào sát vườn của mình, họ sợ cây mọc lên, dù chỉ là cây hàng rào, sẽ che bớt ánh nắng cho ruộng, thâm hiểm hơn, nếu đã có hàng rào thì họ làm sao tiếp tục lấn đất?!. " Tui có đầy đủ bằng chứng lịch sử và cơ sở pháp lý để khẳng định rằng chú(cái gã nông dân này cũng là bà con trong họ!) đã chặt mất cái bờ ruộng chung, và bây giờ đang phá hàng rào, lấn đất của tui!". Má hình như cũng đã "tuyên bố" như thế, nhưng xi nhê gì với cái gã tham lam, dốt nát, cậy đông cậy sức như hắn! Nhà không có đàn ông, đánh nhau chửi nhau gì cũng thua, kêu cứu chính quyền cũng vô hiệu. Con thì còn quá nhỏ để có thể nhờ cậy, nhớ lại hồi đó con cũng đã biết ...khóc vì tức. Đó là những ngày bị ức hiếp khốn khổ!.

Suy nghĩ mãi, rồi má thôi không trồng hàng rào nữa, má bỏ ra một chỉ vàng(một tài sản lớn!) đi Núi Đá mua về 12 cây đá to, mỗi cây dài 2 met, chôn xuống "biên giới"!. Đến nay sau mười mấy năm, gã kia cũng chỉ lấn đất được tới trụ đá, và nếu gã đào được trụ đá hay làm được gì hơn, thì đến lượt con sẽ về, đòi lại từng cm đất nhà mình. Dù đất vườn giá không cao và cũng không đem lại lợi ích kinh tế gì lớn. Nhưng đây là đất mồ hôi nước mắt máu xương của ông bà mình để lại!.

Thương cho đất nước mình, có hàng triệu bà mẹ như má, và có hàng chục triệu đứa con như con, mà không giữ được Hoàng Sa, Trường Sa!

Chủ Nhật, 25 tháng 11, 2007

Tự lên giây cót!

“Mỗi sáng ở Châu Phi, một con linh dương thức dậy, nó biết rằng nó phải chạy nhanh hơn cả con sư tử chạy nhanh nhất nếu không nó sẽ bị giết. Mỗi sáng một con sư tử thức dậy, nó biết rằng nó phải chạy nhanh hơn con linh dương chậm nhất hoặc nó sẽ bị chết đói. Điều quan trọng không phải là việc bạn là sư tử hay linh dương. Khi mặt trời mọc, bạn nên bắt đầu chạy"

May quá! Hôm nay không thấy mặt trời mọc!.

Thứ Bảy, 24 tháng 11, 2007

Sài Gòn chợt lạnh sáng nay

ta run không phải vì ta lạnh

bởi vì em đến thật bất ngờ!

buổi sáng Sài Gòn êm dịu quá!

ta xuýt xoa rồi ta ngẫn ngơ

mặc kệ bão rập rình ngoài biển

(cho Sài Gòn biết sợ với người ta!)

mặc kệ chăn êm và nệm ấm

(ta có em rồi chẳng thiết tha!)

ở lại cùng ta dăm bữa nhé!

ta đỡ nhớ em, đỡ nhớ nhà

ta hứa không thèm mua ...áo lạnh

để đón em vào tận thịt da

Thứ Ba, 20 tháng 11, 2007

Tình nghĩa thầy trò

Thầy Tôn Thất Long, thầy giáo của tôi, có đôi nét giống nhạc sĩ Trịnh Công Sơn!. Thứ nhất, thầy cũng ...gầy gầy như Trịnh nhạc sĩ. Thứ hai, hai người cùng học sư phạm Quy Nhơn(?). Thứ ba, họ đều bị bắt buộc tham gia quân đội Việt Nam cộng hòa. Chính điều thứ ba nói trên đã giúp thầy Long có một câu chuyện cảm động dưới đây. Nhân ngày 20-11 tôi xin phép được kể lại, cũng là để nhớ thầy mình:
Sau 30-4-1975, thầy Long phải đi học tập cải tạo. Trong một lần chuyển trại, tay xách, vai mang đồ đạc cá nhân..., lòng canh cánh nỗi lo buồn, thầy cùng đoàn "học viên" lầm lũi bước dưới sự áp tải của những chiến sĩ có vũ trang. Bỗng thầy cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình chăm chú. Ngẫng đầu lên, thầy bắt gặp cái gật đầu chào của người áp giải. "Chào thầy!Thầy có nhớ em không ạ?. Em là X., có học lớp ... của thầy trong một thời gian ngắn trứơc khi "nhảy núi" theo bộ đội!". À, ừ!, thầy lúng túng đáp. Gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy, họ cũng không nói được gì thêm. Thầy vẫn cắm cúi bước còn người lính phải vượt lên trước rồi lùi lại sau để quan sát đoàn người. Họ phải leo qua một con dốc giữa cái nắng càng lúc càng gay gắt, và thầy càng lúc càng tụt lại phía sau vì yếu.
Người lính bất ngờ lùi lại, mang đỡ cho thầy một túi đồ. Rồi thấy túi còn lại vẫn quá nặng đối với thầy, anh đề nghị : "Thầy đưa hết đồ đây qua cho em, thầy mang ...khẩu súng giùm em!.". Thế là một cuộc "áp giải" kỳ lạ nhất đời đã diễn ra : "người tù " vai mang súng, còn "người áp giải" tay xách vai mang đồ đạc. Họ vượt qua con dốc và cái nắng, vượt qua kỷ luật khắt khe, vượt qua cả ranh giới của "kẻ thắng người thua"...
...Sau này người lính đó giải ngũ và vào Daklak làm rẫy sinh sống. Thầy tôi cũng trở lại với nghề giáo thanh bạch của mình. Ba mươi năm sau, con trai của thầy đã gặp lại người học trò xưa của ba mình, mừng mừng tủi tủi.
...Khi kể lại câu chuyện này, thầy tôi vẫn đầy xúc động. Với thầy, đó là một trong những điều hạnh phúc nhất mà cuộc đời có thể mang lại cho nghề giáo của mình!.

Thứ Hai, 19 tháng 11, 2007

Chưa hết lũ!

"Miền Trung với đợt lũ mới", đài báo hôm nay tiếp tục đưa tin!. Hôm qua, mới gọi điện thoại về quê cho ông chú."Không sao đâu!", chú cười nói : "Cháu nghe nói "nước sông Vệ lên trên mức báo động 3" chứ gì?. Nhà mình nước chỉ ở ngoài vườn thôi, còn ngoài cánh đồng thì nước mêng mông rồi!". May mà còn có điện thoại, nếu chỉ nghe đài đọc báo thôi thì mình lo đến chết mất. Mà cũng đã gần chục năm nay rồi. Năm 1999, gọi là trận lũ lịch sử, nhà mình cũng không ngập(nhưng sau đó có được nhận cứu trợ!). Năm nay, đỉnh lũ còn cao hơn đỉnh lũ năm 1999, cũng không sao!. Riết rồi nghe bão lụt cũng không còn lo cho bà con ở nhà nữa!. Nhưng tại sao ngày xưa, lụt không lớn lắm nước cũng vào nhà?. Có thể, hệ thống kênh dẫn nước Thạch Nham rất lớn ở Quảng Ngãi mới xây dựng sau này đã "phân phối" lại nước lụt?. Nếu đúng vậy, lại thêm một mối lo : nếu kênh bị vỡ thì sao?!!!. Thôi thì còn lo là tốt, chỉ sợ giống như chuyện chú bé chăn cừu và chó sói, cứ "báo động giả" hoài cho đến lúc khi có chó sói thật thì không còn ai đến cứu!.

Hôm qua, tôi đã không giật mình nếu không đọc bài Quê nghèo tôi chống lũ của nhà báo Hàng Chức Nguyên: http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=228792&ChannelID=330. Ông nhắc tới "xóm Bầu", đúng ra là "xóm Bàu" ở Nghĩa Hành. Xóm Bầu chỉ cách xóm tôi chừng chục đám ruộng bậc thang. Mùa lụt, chỉ cần thấp hơn 1m thôi đã là cách biệt sinh tử rồi!. Tôi nhớ người dân xóm Bàu thường có ghe. Hồi xưa, có lần được họ cho quá giang qua cánh đồng để đi học, thích vô cùng.

Cùng một địa phương, may mắn không bị ngập lụt mà thấy mình như người có lỗi ...

Phải như thời điểm này mọi năm, thế nào mọi người ở box Quảng Ngãi cũng quyên góp được một số tiền, hay tự mình sẽ góp cho AET của webketoan để cứu trợ. Bây giờ, những nơi này sao hoang vắng quá! ...

Cách tiếp nhận và phân phối cứu trợ không minh bạch của chính quyền dễ khiến người ta nản lòng...

Tự "trấn an" với suy nghĩ "thế nào công ty cũng trừ lương", "thế nào tổ dân phố cũng tới nhà quyên góp"...

Lòng ta chẳng chút bình an ....

Ôi quê nghèo!

Mùa hè khát cơn mưa

Mùa đông tả tơi ngập lụt

Cơn lũ say mồi

Cơn lũ không chịu rút!

Nên đất trời trắng xóa những niềm đau

Cái đói ngày thường

còn con ốc , cọng rau

Con nước dữ nhấn chìm tất cả!

Tránh lũ gò cao

mẹ già, em thơ đói lã

gặm ngón tay gầy

chờ đón những bàn tay ...

Thứ Tư, 14 tháng 11, 2007

Tự truyện của một con cá sấu Yang Bay

Tất cả như là một giấc mơ! Mới hai ngày trước đây thôi, ta còn

lăn lóc trong hồ nước tù đọng, chật chội và tù túng. Ngày tranh giành nhau từng miếng cá chết, thịt ươn … mà con người vứt xuống hồ. Đêm tình tự giữa những cái nhìn hau háu và những hàm răng nhọn hoắt của kẻ thù. Đôi lúc muốn quẫy đuôi ầm ầm, muốn hạ gục bọn sấu đực choai choai kia nhưng lại sợ bị cột mõm, trói gô lại rồi khiêng đi mất như gã Sẹo ngày xưa. Nghe nói gã bị đưa về cửa hàng túi xách ví da cao cấp trên thành phố. Hmm, cao cấp! ta không ham! Chúng chỉ giành cho bọn người lắm mưu mẹo kia thôi.

Tất cả như một giấc mơ! Sau những cơn mưa tầm tã, dòng nước mạnh mẽ trên núi bỗng tràn về. Nước tràn mặt hồ, nước cuốn phăng bờ tường, lưới sắt. Bọn người

lo cuống cuồng chạy lũ, đàn sấu cũng tan tác theo. Đàn sấu con bị cuốn theo dòng nước, đôi bác sấu già thì bơi ngược về phía núi, tìm nơi trú ẩn an toàn. Ta đã chùng lòng xuống khi nghe Lưng Mềm gọi ta lên núi với nàng, nhưng ta nghe trong tiếng nước reo, tự do đang réo gọi ta. Thôi nàng hãy ở lại ráng tìm cho mình một gã đàn ông tử tế. Còn ta, xuôi theo dòng nước ta tìm về sông, rồi biết đâu còn ra biển lớn. Biển rộng sông dài cho thỏa chí làm trai!.

Bữa ăn ngoà

i trời đầu tiên mới tuyệt vời làm sao. Một chú heo béo ngậy trôi dạt đã được giải quyết gọn gàng bằng hai cú đớp! Sau một giấc ngủ say giữa đám lau sậy, mở mắt ra đã thấy sông lớn trước mặt, ta khoan khoái quẫy đuôi, vẫy chào đất liền. Những cây sậy lao xao rạp mình xuống. Chính lúc đó bọn người xuất hiện. Xem nào, chúng ở khá xa để có thể quăng dây bắt ta. Chúng giương một cái gì đó nhắm vào ta. Chắc là định ném thức ăn để dụ ta. Ha ha, trò này vui đây! Ta sẽ dùng đuôi đánh trả thức ăn lại chúng, thứ thức ăn có mùi tù ngục ấy.

… Ôi, sao chúng ném mạnh thế! Ta nghe có mùi máu, đuôi ta bị thủng rồi! Mắt nhòa đi và thân hình bỗng nhiên nặng thế này!. Thu hết sức tàn, ta nhoài người về phía dòng sông, trầm mình xuống và trôi đi, chết như một thằng cá sấu tự do.

Thứ Sáu, 9 tháng 11, 2007

"Ăn hàng" thời tiêu chảy cấp!

"Chiều nay mình ăn món gì?" là câu mọi người ở Phòng Kế toán của Curio hay hỏi nhau. Chỉ cần một cú điện thoại là chừng 30 phút sau đã có thể thưởng thức bao nhiêu là món ngon : miến gà Kỳ Đồng, bún bò O Hè, bánh canh Trảng Bàng ..., rẻ nhất là món xôi khúc 3000 đ/gói, khá hơn là món bánh bèo 7000 đ/hộp, nhưng bánh bèo chỉ giao khi gọi trên 15 phần, "bánh bèo cũng có giá của bánh bèo chứ bộ!". Nhưng đặc biệt nhất là món wrap and roll!.Lần đầu tiên kêu món này, cả phòng đã nín thở khi cô giao hàng xuất hiện!. Da trắng ngần, mặt mũi xinh xắn, dáng cao như người mẫu. Các đấng nam nhi trong phòng giành nhau trả tiền để được đến gần cô, lập cập đưa tiền mà không thèm kiểm thức ăn!. Từ đó, món yêu thích nhất của nhân viên nam phòng kế toán là món wrap and roll!. "Cho 20 phần wrap and roll và cô giao hàng hôm trước!" là câu cửa miệng để trả lời câu hỏi chiều nay ăn món gì!.

Mà ăn ở văn phòng ngon thiệt, vừa đông vui, vừa thường ít khi phải ...trả tiền. Thường thì mọi người tóm cổ được một nạn nhân nào đó : sinh nhật, lên lương, tốt nghiệp, mới lãnh tiền ...

Chị em phụ nữ vừa ăn vừa sợ tăng cân, luôn nhìn vóc dáng mảnh mai của Curio mà ghen tị, có chị buổi sáng kiên quyết không ăn, đến chiều lại cầm lòng không đậu!.

Vậy mà, chiều nay, chiều thứ 6, hichic, Phòng Kế toán đành ngậm ngùi không gọi thức ăn vì sợ bị tiêu chảy cấp, dịch tiêu chảy cấp đã tới thành phố!. Các món ăn đa số phải ăn với rau thì mới ngon, mà rau thì đáng sợ, đáng sợ gần bằng mắm tôm!. Riêng món wrap and roll còn đáng sợ gấp bội!. Chiều nay, có gã đã định gọi 5 phần và cô giao hàng hôm trước, 5 phần đó sẽ không ai ăn!.

-----

P/S : Món wrap and roll tuyệt vời đó chính là ...bò bía!. Cũng đâu có gì lạ, như dịch tiêu chảy cấp chính là ....dịch tả, theo blog Osin và thông tin đáng tin cậy đầy trên mạng.

Entry for November 09, 2007- "Định vị" lại blog

Thỉnh thoảng, tớ lại lén lén vào blog của ... mình, ngắm nghía cái blog "3 không" : không entry mới, không comment, không message, rồi lại lặng lẽ đi ra. Không thể viết gì cả dù đôi khi cũng có lắm điều muốn viết. Lang thang chán chê trên mạng, lại thấy cái đáng đọc nhất lúc này là blog, từ những chuyện nhăng nhít đến những thông tin đầy nghiêm túc và trách nhiệm!. Tự trách mình dù gì cũng là "blogger" mà để blog mình mốc meo như thế này, sau mấy chục cây số ....suy nghĩ(Curio thừơng suy nghĩ linh tinh khi đang chạy xe ), vận dụng kiến thức marketing gần bằng zero của mình, Curio đi đến kết luận : Blog của mình lâu nay không phát triển là do ...định vị(positioning) sai!.

Slogan cũ Viết là một cách để chia sẻ nghe rất hay, nhưng chính nó đã cản trở Curio, bởi khi muốn viết một cái gì đó lại cân nhắc xem có "chia sẻ" được gì với mọi người không?Mà Curio thì có gì để "chia sẻ" : Điều đó không nằm ngoài hai chữ xúc. Thứ nhất là "cảm xúc", cảm xúc thì đang cạn kiệt. Cũng có đôi khi " thôi em giữ cho riêng em biết" để tránh bị "kiểm duyệt". Thứ hai là ..."bức xúc", thôi thì đủ thứ bức xúc, từ ô nhiễm môi trường cho đến ....hoà bình thế giới. Bức xúc thế nhưng ứ dám nói, bởi vì : đã có nhiều blogger nói hay hơn mình nhiều, và vì mình ... nhát!

Xác định được sai lầm, hôm nay Curio vào đây đổi slogan thành viết lăng nhăng, đã lăng nhăng thì thích gì viết nấy, mọi phiền toái dành cho ...người đọc.

Những mong đây blog này là cổng giao tiếp của Curio lăng nhăng vui vẻ với mọi người.

P/S :

Tại sao lại Curio?. Có thể bạn chưa biết Curio là nickname đầy ...tai tiếng của tớ trên ttvnol. Curio : tò mò, hiếu kỳ, ham học hỏi .... Viết blog mà để tên thật thấy mình ....trần trụi thế nào ấy!

Thứ Ba, 10 tháng 7, 2007

Entry for July 10, 2007-Một chuyện tình ...

Anh đón em bằng những tiếng reo vui. Anh đã có được em sau bao khao khát mong chờ đến cháy bỏng!. Em đến, khi thì dịu dàng bên cơn gió nhẹ, có lúc lại sôi nổi vồ vập, mạnh mẽ và nồng nàn. Mình cuốn vào nhau trong cái lần đáng nhớ ấy. Anh đã cởi phăng chiếc áo, giang tay đón lấy em, ta đã tan vào trong nhau, ướt đẫm, nóng bỏng, run rẩy, hạnh phúc ngập tràn. Mắt môi anh, từng thớ thịt trong anh mềm đi theo từng nụ hôn em.

Buổi sáng ra phố, anh thấy đất trời như tươi mới hơn, khí trời dịu dàng hơn, có ai đó không quen mỉm cười với anh, vì hình như anh vừa mỉm cười với họ, nụ cười thanh thản và hạnh phúc. Anh chỉ mong sao ta sẽ có nhau như thế này, mãi mãi.

Thế rồi, em đến bên anh mỗi sáng trưa chiều tối. Mở mắt là anh thấy em, đưa tay ra là chạm phải em. Em níu chân anh trên đường đi làm, đi chơi. Em không cho anh chạy bộ trong công viên mỗi sáng. Em cản trở anh đi đánh tennis mỗi tối. Em thậm chí còn nhốt anh trong phòng, bắt anh phải đóng cửa, kéo rèm hầu như mỗi ngày!. Anh đã gần như phát bệnh vì em! Em bây giờ là nỗi ám ảnh của anh. Đến nỗi, nghe tiếng gió cũng ngỡ là em đến, chạm vào quần áo ướt đang phơi cũng giật mình tưởng em về!.

Bây giờ, dẫu em có trách móc anh là người không chung thủy, anh chỉ ước mong sao sáng mai đây thức dậy, nắng ngập tràn bên cửa sổ, gió reo vui trên những chiếc phong linh. Anh xin em, em đừng đến nữa …mưa ơi!

Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2007

Entry for May 25, 2007- Mày chết phứt đi!

Ở một đất nước văn minh nọ, có một đại gia chuyên cung cấp một loại thực phẩm thiết yếu cho người dân. Sản phẩm của ông bán rất chạy, và ông càng ngày càng giàu có. Chỉ có một điều rất ít người biết : Ông, vợ con ông, chó mèo và vật nuôi trong nhà ông không bao giờ đụng đến sản phẩm này!. Bởi vì, ông đã lén bỏ vào đó một chất độc, dùng ít thì dẫn đến vô sinh, dùng nhiều thì gây ung thư, chất độc có tên rất bí hiểm là 3-MCPD, đích thị là viết tắt của câu : Mày chết phứt đi!.

Thực ra, đại gia kia đâu dễ qua mắt cơ quan chuyên bảo vệ sức khỏe cho người dân, họ đã biết điều đó từ 6 năm nay!. Điều đáng ngạc nhiên là, cũng chỉ có vợ con và chó mèo của những người thuộc cơ quan này được bảo vệ.

Người dân tội nghiệp vẫn ngày ngày đưa chất độc vào người!.

Có cơ sở để tin rằng, tỷ lệ vô sinh ngày càng cao có nguyên nhân từ loại thực phẩm này.

Có tin đồn rằng, tỷ lệ hòa thượng mắc bệnh ung thư tăng đột biến vì các bậc tu hành ăn nước tương rất nhiều!.

Nước tương! Chết thật, mới ba hoa một chút mà tôi đã để lộ tên loại thực phẩm độc hại ấy mất rồi!. Vậy mà, Sở y tế, Cục vệ sinh an toàn thực phẩm đã bảo mật được 6 năm!.

Còn đại gia kia là ai? Đó có thể là Nam Dương, Song Mã, Nosafood …., một trong 20 nhà sản xuất nước tương có tỷ lệ chất 3-MCPD quá cao! Họ cũng chỉ là 20 trong số 30 nhà sản xuất bị lấy mẫu xét nghiệm. Còn bao nhiêu sản phẩm chưa được xét nghiệm?. Không ai biết!

Họ đã tốn bao nhiêu để thông tin được ém nhẹm?.

Hôm nay, báo chí được dịp lên trang nhất “phát hiện” của mình, báo chí đã ở đâu trong 6 năm qua?

Còn một điều nữa cũng “thú vị”, danh sách “nước tương đen” được công bố theo yêu cầu của Chin-su, công ty đang bị điêu đứng vì nước tương của họ bị phát hiện có 3-MPCD tại châu Âu.(họ nói cái bọn châu Âu này nhầm lẫn). Chinsu đã thắng. Nhưng họ tốn bao nhiêu để thông tin này được công bố?.

Các siêu thị đã dọn “nước tương đen” xuống. Còn chúng ta, những người tiêu dùng tội nghiệp, cũng vội vã bỏ chúng vào sọt rác. Có vẻ chúng ta đã thoát được độc chất 3-MCPD lần này. Thế nhưng, với cách làm việc MCPD- mày chết phứt đi! của Cơ quan quản lý an toàn thực phẩm, tôi sẽ không ngạc nhiên nếu ngày mai lại có thông tin rằng trong nước mắm có độc chất gì đó!. Bức xúc hả?- mình cứ phải đợi!

Thứ Năm, 12 tháng 4, 2007

Entry for April 12, 2007- Hôn nhân đại cáo

Xét vì :

Trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng

Bè bạn trông mong, mẹ già thúc giục

Con đường hạnh phúc

Thật nhiều chông gai

Mà sao ai ai

Cũng đều hăm hở!

Lại vì :

Khi ta còn nhỏ

Có cha mẹ nuôi

Đến khi ...về hưu

Nhờ con phụng dưỡng

Nay ta ở ngưỡng

cần vợ chăm lo

Cho nên :

Sau những đắn đo

và nhiều trăn trở

Hôm nay hớn hở

Loan báo tin mừng :

Tháng tư trung tuần

Nhằm ngày chủ nhật

Qua bao tất bật

Ngày vui đến rồi!

Trước Chúa Ba Ngôi

Nguyện lời thề hứa

Trái tim khép cửa

Chỉ yêu một người

Này mắt, này môi ...

Giờ "đồng sở hữu"

Chia vui tiệc rượu

Nhà hàng Đông Phương

Bè bạn mến thương

Xin mời đến dự!

Thứ Năm, 22 tháng 3, 2007

Entry for March 22, 2007-Mưa

Sao mưa về giữa tháng ba?

Ngưu Lang - Chức Nữ hẵn là nhớ nhau

Không chờ được đến mùa ngâu

Xin trời một trận mưa rào thế thôi!


Chuyện tình tưởng đã xa xôi

Chiều nay nhớ quá đôi môi hồng đào!

Cơn mưa nào

Nhịp cầu nào

Đưa tôi về với ngọt ngào ngày xưa?


Hỡi người đi qua đời tôi

Chiều nay

nơi ấy

Có ngồi

trông mưa?

Thứ Hai, 19 tháng 3, 2007

Entry for March 19, 2007-Chiếc áo màu lòng trứng.

Mỗi sáng ra công viên, má khoác thêm chiếc áo dài tay cũ kỹ, đã sờn hết ở cổ, vai và ống tay. Đó là một chiếc áo vải soir màu lòng trứng. Con biết nó là vải soir cách đây gần ...20 năm, biết nó màu lòng trứng nhờ sáng nay mới hỏi má!. Gần 20 năm, con vẫn còn nhớ là chiếc áo "cổ" này đẹp như thế nào lúc mới may. Nó sáng rực cả một mảng sân nhà mình khi má giặt phơi lên!. Bọn ruồi chắc cũng thích áo đẹp nên thi nhau đậu vào, để lại những chấm đen đen làm má phải bắt ghế ra đuổi .Thật đáng ngạc nhiên là chiếc áo này không may từ vải mới mà được sửa từ chiếc áo dài má có từ trước giải phóng!.

Ngày đó, may một cái áo mới là cả một sự kiện ở nhà mình!. Con nhớ má luôn luôn khổ sở với những cái áo mới hiếm hoi của má. Cái này bị "máng", nghĩa là cái lưng không thẳng mà có một đường máng chạy dọc sống lưng; cái kia bị "hức", nghĩa là vạt trước ngắn hơn vạt sau ... Vải xấu, thợ may vườn, má thì ...điệu. Lâu lâu mới được cái áo đẹp như cái "lòng trứng" thì bị ruồi ị, phải giặt đi giặt lại, thật vừa giận vừa tức cười.

Bây giờ, khi mọi người đã chuyển từ "ăn no mặc ấm" sang "ăn ngon mặc đẹp", thấy má vẫn khổ sở với chuyện quần áo. Suốt ngày má ở nhà thì không sao. Tới khi đi đâu lấy "đồ vía" ra mặc thì ôi thôi, không chật thì cũng lỗi thời!. Đi may ở Saigon thì vừa mắc vừa không vừa ý. Ở quê thì tết mới về, đi lại cũng khó khăn. Má thì vẫn tằn tiện như ngày nào, may một cái áo cũng đắn đo suy tính mãi. Mà vóc dáng má bận áo dài, áo kiểu gì trông cũng đẹp lắm. Chuyện! má của con là "gái một con" mà, hihi.

Con là con trai, vụng về, lười biếng, không sắm được cho má những chiếc áo đẹp nhất. Nhưng nếu con sắm được, cũng không chiếc áo nào có thể so sánh với chiếc áo cũ sờn màu lòng trứng. Chiếc áo như chứng nhân cho cuộc đời má, cũng thướt tha một thời con gái, rồi tần tảo nuôi con qua suốt những năm trường thiếu thốn khó khăn.Chiếc áo ấy bây giờ đã cũ, đã sờn nhưng vẫn mãi kiên gan trước nắng gió cuộc đời.

Thứ Bảy, 17 tháng 3, 2007

Entry for March 17, 2007-Con gái nói không là có?

Con gái không là có ...

Có là có, không là không. Chỉ có những kẻ dối trá mới nói không thành có, có thành không!.Trên hầu hết các phương diện, chúng ta dễ dàng đồng ý với nhau như vậy. Câu nói trên có vẻ chỉ 'ám chỉ' đến cách nói ngược của phụ nữ trong tình yêu.

So với nam giới, phụ nữ nhút nhát hơn và dễ bị tổn thương hơn trong tình yêu. Phụ nữ nói "không" khi họ còn e ngại, mắc cỡ hoặc chưa sẵn sàng. Cũng có khi họ nói "không" vì một chút kiêu kỳ, sợ bị đánh giá thấp nếu vội vàng gật đầu. "Không" có nghĩa "không" là phổ biến. Tuy nhiên,"Không" không có nghĩa là "không bao giờ", một ngàn lần không không có nghĩa là lần thứ 1001 cũng không. Như vậy, ở nghĩa lạc quan nhất, "không" của phụ nữ là "có thể". "Lịch sử" đã ghi nhận nhiều gã trai "chai mặt" đã thành công ở lần thứ 1001 này. Tôi không tin rằng phụ nữ nói không là có, trừ trường hợp họ miệng họ nói không nhưng cử chỉ của họ cho thấy điều ngược lại. Một nhà thơ nữ nổi tiếng người Nga có viết :

Em bảo anh đi đi

Sao anh không đứng lại!

Em bảo anh đừng đợi

Sao anh vội về ngay

Lời nói thoảng gió bay

Đôi mắt huyền đẫm lệ

Sao mà anh ngốc thế?

Không nhìn vào mắt em

Nhà thơ ấy có lẽ là ngừơi phụ nữ phương Tây hiếm hoi " nói ngược" như vậy. Lục tìm trên internet, thấy họ cũng cãi nhau về chuyện " yes no" này, nhưng chủ yếu là về sex. Có nhiều chú Tây bị buộc tội "rape" vì cố tình hiểu women say no mean yes!.

Con gái nói có là không ...

Tôi đặt những tựa nhỏ như thế này là bị ảnh hưởng bởi bài hát có lời rất ngây ngô mà ai cũng biết của Ngọc Lễ. Tôi cho rằng ngay cả trong tình yêu, cũng không có chuyện "có là không" này.

Trứơc một lời ướm hỏi tế nhị, phụ nữ trả lời "có":

Bây giờ mận mới hỏi đào

Vườn hồng đã có lối vào hay chưa?

Mận hỏi thì đào xin thưa :

Vườn hồng có lối nhưng chưa ai vào

Trước một câu hỏi không tế nhị lắm, nhưng của một người tài cao đức trọng như Nguyễn Trãi, bà Nguyễn Thị Lộ cũng trả lời "có" :

- Xuân xanh vừa độ bao nhiêu tuổi?

Đã có chồng chưa được mấy con?

- Xuân xanh vừa độ trăng tròn lẻ

Chồng còn chưa có, có chi con

Tôi sẽ dừng lảm nhảm ở đây, sau khi tiết lộ cho các bạn điều này: Một người phụ nữ khôn ngoan thường không nói yes hay no với người đàn ông của mình. Cô ấy nói : Em không biết, tuỳ anh thôi!(Nghĩa là : Em có thể biết hay không biết nhưng anh phải biết là em muốn gì, anh làm sao em vừa lòng thì làm!).

Thứ Năm, 8 tháng 3, 2007

Entry for March 08, 2007-Chuyện cổ tích về nụ hôn

Ngày xửa ngày xưa, loài người không có …đôi môi, trên miệng mỗi người là một nụ hồng đỏ thắm.Người ta chỉ sống bằng việc uống những giọt sương mai tinh khiết trên lá cây ngọn cỏ. Hai người yêu nhau cùng chia một giọt sương, cánh hoa của họ chạm vào nhau, ngây ngất vì …sương(không có dấu sắc đâu nhé!)

Rồi loài người ngày càng đông, sương mai cạn kiệt dần, từng cơn khát kéo đến giày vò họ, những cánh hoa hồng ủ rũ, héo khô rụng xuống đất. Tiếng khóc than ai oán vang lên từ những khuôn miệng-không-hoa-hồng.

Thượng đế biết chuyện, Người trả hoa hồng về với cây, và tặng loài người những đôi môi xinh xắn. Nhưng cũng giống như hoa, môi ngày càng khô héo dần đi. Thượng đế bất lực!. Và Tình yêu lên tiếng: Khi những đôi môi gắn chặt vào nhau, điều kỳ diệu đã đến …Điều kỳ diệu có tên là Nụ hôn.

Thứ Ba, 6 tháng 3, 2007

Ngày giỗ ba

Ba biết đấy, một cái tết trọn vẹn của con luôn bắt đầu bằng việc thắp nhang lên mộ ba vào sáng mồng một tết. Sáng mùa xuân, Gò Ổi lộng gió, đôi khi mưa phùn lất phất khiến cho việc nhóm lên một đốm lửa thật khó khăn. Rồi khi bó nhang cháy bùng lên, con lại phải cuống quít dập tắt ngọn lửa để nhang cháy lâu hơn. Có đôi lần má hỏi con khấn vái những gì, con thường ậm ừ cho qua chuyện. Biết khấn vái gì trong giờ khắc ngắn ngủi như vậy khi những ý nghĩ cứ bùng lên, đan xen chồng chéo lẫn nhau. Con chỉ còn biết giữ cho đầu óc mình thật thanh thản, cúi lạy rồi thắp nhang.

Tết này, lại thêm một cái tết nữa con không về nhà. Dù bàn thờ ba vẫn nghi ngút khói hương, dù ở Sài Gòn, con cũng bày một bàn thờ, nhưng má có ra mộ thắp nhang không, con không dám hỏi. Con đã thấy những giọt nước mắt của má trong một lần cùng má ra mộ.

Con thích được để mộ ba như thế, một nấm cỏ xanh không bia đá trên một gò đất cao, “đầu xuôi về núi, chân duỗi xuống rộc”, bình yên nằm bên cạnh những phần mộ của dòng họ tổ tiên. Điều đó khiến cuộc tử biệt trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Như một chiều tắt nắng, gió thổi mát rượi, chàng mục đồng là ba lùa bò vào Gò Ổi gặm cỏ. Rồi ba bỗng thấy nơi này thích hơn ở nhà, nên không về nữa. Ba nằm xuống, rồi cỏ xanh mọc lên thành nấm mộ…

Ba không mắng con à? Ba vẫn luôn yên lặng như vậy. Dạo này con băn khoăn quá, con có đọc một số bài viết về các nhà ngoại cảm, những người giúp tìm mộ …. Cứ theo lời họ nói thì rõ ràng có một thế giới khác tồn tại song song với thế giới này.Có phải chỉ những linh hồn bị lạc mất gia đình, người thân … thì mới vất vả liên lạc với các nhà ngoại cảm. Còn ba? phải chăng ba đã bình yên và bay đi?.

Mà biết đâu, ba vẫn dõi theo và phù hộ cho má con con, để hai má con có được cuộc sống an lành và ấm no như hiện nay. Thú thật với ba, đây là lần đầu tiên con nghĩ đến điều này. Con vốn không tin vào những chuyện tâm linh.

Rằm tháng giêng giỗ ba, con lại thắp nén nhang cho ba, lại ăn chay một ngày duy nhất trong năm như thường lệ. Chỉ có một điều, con chợt nhận ra rằng, ba bây giờ còn trẻ hơn cả con nữa : Từ cái ngày rằm tháng giêng năm đó, khi ba bế con lần cuối rồi ra đi mãi mãi, ba mới được 27 tuổi.

Con đã bật khóc …

Thứ Năm, 1 tháng 3, 2007

Entry for March 01, 2007 - Một ngày bình thường

Ngày bắt đầu bằng 3 hồi chuông điện thoại lúc 5h30 sáng. "Em sẽ gọi bb dậy để tập thể dục!", em đã nói vậy và giữ lời!. Mất 15 phút để nấn ná rời "nệm êm chăn ấm", mất 10 phút để chạy xe ra công viên, nhưng phải mất 20 ngày mới trở lại thói quen tập thể dục buổi sáng!. Một sự trở lại hoàn hảo với 2 vòng chạy quanh công viên, 1 vòng lớn, một vòng nhỏ,rồi đá cầu đến thấm mệt. Về đến nhà, đồng hồ chỉ 7 h thiếu 10(?).Lẽ ra có thể nấn ná coi T.V một chút nhưng hôm nay mình muốn là người đến công ty sớm, nên tắm và thay đồ rồi đi luôn, ra cửa đồng hồ vẫn chỉ 7h thiếu 10!!!. Nó hết pin!. Dù sao thì cũng đến công ty sớm hơn thường ngày,7h29p-một kỷ lục nho nhỏ!.

Xem nào, công việc ngày hôm nay không tệ lắm,hoàn thành được cái báo cáo q4 cho chi nhánh, thêm quyết toán thuế vào báo cáo sử dụng hóa đơn.Lướt net rất ít với khoảng 15 phút sau giờ ăn trưa và 30 phút sau giờ ngủ trưa. Dọn sẵn đồ vào túi xách lúc 4h40 và đợi "chuông reo là ...biến" vào lúc 4h45.

Kế hoạch của buổi chiều là về nhà ...nấu cơm, sau khi ghé Big C mua đồ ăn nấu sẵn. Gần ba tuần qua đã thấm đòn "xa mẹ",đi ăn ở ngoài ngán không chịu được!.

Tiếc thay, hay may thay, kế hoạch đó đã phá sản từ một cú điện thoại ngay buổi sáng. Thầy vào SG, đưa cô đi khám bệnh và nhắn gặp học trò cưng như thường lệ.

Chiều về nhà lục nghe lại cái đĩa nhạc có phổ thơ của thầy do thầy tặng,lại thấy mình giống như học trò nhỏ năm nào phải gạo bài trước khi đến lớp!. Dẫu rằng đĩa nhạc hay, bài phổ thơ của thầy là bài Về lại trường xưa khá xúc động, nhưng mình cũng chỉ nghe qua một hai lần,nay rủi thầy hỏi gì thì làm sao mà nhớ, hìhì.

Từ nhà ghé qua chỗ thầy ở gần Thanh Đa, đói khát thế nào lại bước vào quán gà rán KFC. Đã ăn 1 lần và thấy món gà này ngon, nhưng hôm nay sao nuốt không vô!Đã thế ăn nhiều dầu mỡ và nước ngọt có đá làm mình bị ho!. Chào nhé KFC, ta sẽ trở lại lần thứ 3, nhưng chỉ khi nào ...con ta đòi ăn món gà chiên béo ngậy này!

Với thầy và cô, con trai thầy và vợ chồng người cháu mới ghé thăm,cuộc trò chuyện bỗng quay về những ngày khổ cực ngày xưa.Nghe các tiền bối kể chuyện, chỉ còn biết lắc đầu mà than rằng: "Nếu vậy thì em chưa khổ cực một ngày nào cả!". Em không phải đợi mẹ ra chợ bán hết mớ rau rồi mới có tiền mua gạo về nấu cơm, em không phải thức dậy từ 12 h đêm để đi xe đạp hàng chục cây số chở rau về cho mẹ bán, em không phải nấu một nồi 30 lon gạo rồi đội trên đầu đem ra lề đường bán ...

Ôi những đứa con miền Trung,có một chút gì đó như niềm kiêu hãnh về một chặng đường cực khổ gian nan đã qua trong đời của mỗi con người!.Dường như ngày xưa càng khó khăn thì những thành công hôm nay mới càng nhiều ý nghĩa. Nhưng nói chuyện với mọi người, lòng thấy gợn lên một nỗi lo,cái anh chàng mập mạp đi xe spacy ấy, có vẻ đã quá tự mãn với cơ ngơi của mình hôm nay. Nếu phải trở lại ngày xưa, chắc anh ta chết mất!.Đi kèm với no đủ về vật chất, đáng buồn thay, là sự tha hóa!.

...Lẽ ra, tôi đã bắt đầu blog này bằng tựa đề " A new day has come!", về tháng ba vừa đến, với bao nhiêu lời hứa, bao nhiêu kế hoạch "refesh" bản thân trong một năm quan trọng như thế này. Nhưng đôi khi, để "làm mới" mình, chỉ cần đơn giản quay về với những thói quen tốt ngày cũ, như chạy bộ vào buổi sáng, hay nghe và kể một câu chuyện về những ngày khó khăn đã qua với nhiều chiêm nghiệm ....

Tôi đang cố nhắc nhở mình đây ....

Thứ Ba, 20 tháng 2, 2007

Nỗi niềm SIM card

Những lời chúc tết tốt đẹp nhất chứa đầy Inbox, hầu hết đến từ những số điện thoại ...không quen. SIM card bị cháy trước tết, hàng trăm số điện thoại lưu trong SIM từ 5 năm qua, hàng chục tin nhắn ấn tượng được lưu lại bỗng nhiên biến mất!. Giật mình thấy mình nhớ được không tới 5 số điện thoại di động!. Sau tết, bằng cách này cách khác, mình cũng phải phục hồi lại danh bạ. Thế nhưng, có những số điện thoại sẽ mãi mãi mất đi. Có đôi số điện thoại không bao giờ gọi và nhận cuộc gọi, lâu lâu lại tần ngần mở máy ra xem và nghĩ rằng chỉ cần vài nút bấm, ta lại được nghe tiếng nói ấy, giọng cười ấy ... Những con số như sợi dây mong manh kết nối ta với kỷ niệm. Năm năm, ba năm, hàng trăm cây số... và vài nút bấm, tuy xa xôi nhưng cũng có thể rất gần. Nay, sợi dây mong manh ấy đã đứt!.

Còn nhớ hôm đó mình đã lo lắng như thế nào khi ĐT không nhận được SIM, cái cảm giác hụt hẫng, bứt rứt vì mình bị cắt hẵn một kênh liên lạc. Không biết có bao nhiêu cuộc gọi, bao nhiêu tin nhắn không nhận được(?)Như một ngày đi làm để quên điện thoại ở nhà, trở về đã thấy 13 cuộc gọi nhỡ!. Chợt thấy mình đã "lệ thuộc" quá nhiều vào cái điện thoại nhỏ bé này. "Đã xài ĐT di động rồi thì không thể bỏ được", C. nói như thế. "Đã cháy SIM rồi thì không thể phục hồi được!", đến lượt mình nói thế. Thôi thì lục tìm trong bộ nhớ chưa bị cháy nhưng cũng ...chập chờn ít nhiều của mình một bài thơ đã viết trên điện thoại, lưu trong outbox một ngày đã xa :

[b]Thơ viết trên điện thoại[/b]

Đi ra ngoài vùng phủ sóng

Bỗng xa em một bầu trời!

Mobile anh chiều câm lặng

Nhớ em, nỗi nhớ không lời

Ở đây rì rào sóng biển

Nắng hồng và mây trắng bay

Chẳng có sóng em dào dạt

Đâu khiến lòng anh ngất ngây

Nhắn tin : anh lười như hủi

Gọi điện : anh sợ tốn tiền!

Chỉ cần bíêt "em ở đó"

Thấy lòng anh rất bình yên!

Anh sẽ về vùng phủ sóng

Vội vàng ...nhá máy cho em

Hãy đợi chuông reng 3 tiếng

Đừng nghe, em nhé, tốn tiền !

Thứ Bảy, 17 tháng 2, 2007

Johnnie Walker

Không thể hình dung tết mà không có chút rượu bia!. Từ chai rượu gạo đậy nút lá chuối má sai đi mua ngày xưa đến những chai rượu tây đắt tiền bây giờ, tất cả cũng chỉ đem lại chút cay nồng cho ngày xuân.

Thử xem nên uống Johnnie Walker- Old Scotch Whisky như thế nào cho "sành điệu" : J.W có 5 loại :

Red Label : Loại này dùng để pha với soda, cola hoặc nước gừng. Rót 30 ml rượu vào ly lớn, cho nước đá và mấy thứ trên kia vào. Thử một ly thôi nhé, chúng ta chuyển qua nhãn cao cấp hơn!

Black Label : Cách tốt nhất để uống B.L là pha với nước(có hoặc không có gaz) và nước đá!. Nước làm cho whisky tỏa hương. Bỏ đá vào ly lớn, rót vào 30 ml rượu rồi đổ đầy nước vào. Enjoy!

Green Label : Cách lý tưởng để uống G.L là uống với nước đá. Bỏ nước đá vào ly, rót rượu vào rồi xoay xoay nhẹ nhàng để ly rượu dậy hương khi rượu hòa với nước đá lạnh. Tuyệt vời!

Gold Label : Ướp lạnh ít nhất 24 giờ bằng cách bỏ vào ngăn đá, G.L sẽ rất "êm", thơm nhẹ hương trái cây và ngọt vị mật ong!. Rót vào một ly nhỏ và ăn kèm với dark chocolate. Thượng hạng!

Blue Label : Nhãn cao cấp nhất của J.W : đơn giản là rót ra ly và uống, "chữa lửa" bằng nước khoáng lạnh. Một bí mật là nên nhấp giọng một chút nước lạnh trước khi uống rượu để rượu và nước gặp nhau trong vòm họng làm dậy hương whisky. Tuyệt đỉnh!

P/S : Các bạn thấy mình "sành điệu" chưa nào?. Phải uống bao nhiêu rượu thì mới "am hiểu" như mình đây?. Tiết lộ ngay đây : Thông tin trên được dịch từ hộp đựng rượu J.W, chuẩn bị đem đi "give away" [:D]

Tết!

Năm mới đã đến thật rồi! Không chỉ từ chiếc đồng hồ chậm rãi và kiên nhẫn điểm 12 tiếng, từ tiếng pháo hoa nổ đì đùng hay tiếng trống chiêng thúc giục, từ mùi khói hương phảng phất trong không khí, từ những lời chúc tốt đẹp đến không ngừng trên máy điện thoại, trên YM .... ; ta biết rằng có một mùa xuân nho nhỏ đang đến giữa lòng ta ...

Đêm giao thừa một mình, trước mặt là máy tính thân thiết như một người bạn, một ly rượu vang và một miếng ...chocolate, với tay ra cửa là chạm được vào chậu cúc mâm xôi vàng rực rỡ vừa mua vội chiều cuối năm, đắm mình trong tiếng saxophone của Kenny G ..., cũng đủ lắm rồi cho ta trong thời khắc sang mùa ...

Nào, hãy bắt đầu năm mới bằng một ...giấc ngủ ngon![:p]