Đã khoe hình Nấm, thì phải khoe "tiếng" Nấm luôn cho trọn bộ!. Clip này quay ngày 26/11/08, Nấm được 2 tháng 8 ngày. Hôm đó có bà nội qua thăm, tự nhiên Nấm "hót" quá trời!. (May là con không gọi ...Stalin, nếu thế thì không cha con gì hết á, hehe). Nếu không xem được ở đây thì vào link : http://www.youtube.com/watch?v=klMfKPO4X34
Thứ Bảy, 6 tháng 12, 2008
Thứ Năm, 20 tháng 11, 2008
Tản mạn ngày 20-11
2. Ngày 20-11 có nguồn gốc từ một hội nghị quốc tế các nhà giáo tổ chức ngày 20-11-1957 tại Warsaw, Ba Lan, thông qua Hiến chương các nhà giáo, dĩ nhiên chỉ gồm các nhà giáo trong khối XHCN lúc đó. Sau đó, kể từ năm 1958, miền Bắc tổ chức kỷ niệm ngày này. Và đến năm 1982 thì Hội đồng Bộ trưởng quyết định lấy ngày 20-11 hàng năm làm ngày Nhà giáo Việt Nam. Xem ra, quyết định này có tính "quốc tế" rất cao, mặc dù không có một nước nào lấy ngày 20-11 làm ngày nhà giáo!.
3. Như vậy, VN có tới hai ngày để tôn vinh thầy cô giáo : một ngày truyền thống, một ngày "quốc tế" . Hai ngày có tốt hơn một ngày, hay thậm chí là không ngày nào? Điều đó còn tùy thuộc vào việc học trò đối xử với thầy cô như thế nào 363-364 ngày còn lại!.
Thứ Hai, 17 tháng 11, 2008
"Culture shock"
Chơi kiểu này, người Mỹ còn shock huống chi người Việt!.
(xem Star World 9h tối thứ tư, phát lại vào thứ 7).
2. Moment of truth hấp dẫn thế nên Curio hay coi, vừa coi vừa chửi mình là "thị hiếu thấp kém". Nhưng coi hoài Star World cũng mệt, phải căng mắt căng tai ra để nghe tiếng Anh mà nhiều khi chả nghe được gì!. Bèn chuyển qua kênh VTV, gặp ngay chương trình dạy nấu ăn, dạy làm món ăn Tàu "cá bất tử". Họ dọn ra nguyên một con cá trên đĩa, phần mình và đuôi được nấu chín, còn cái đầu cá còn sống với cái miệng ngáp ngáp ngáp ngáp!.
Không hiểu sao người ta có thể nấu và ăn cái món kinh dị này, lại còn đem dạy trên TV cho hàng triệu người coi, dã man thật!.
3. Hôm qua,Việt Nam đá với Thái Lan trên sân Mỹ Đình, Thái Lan chỉ cần hòa là bỏ túi 40K USD còn VN thì phải thắng. Thái Lan, như thường lệ, chơi trên chân đội chủ nhà. Muốn ghi bàn thắng, họ tấn công và ghi bàn. Muốn phòng thủ, họ lùi về và hầu như VN không sao đưa bóng được vào khu vực 16m50 của họ. Phải công nhận là VN chơi rất cố gắng, có tiến bộ, đã hai lần gỡ hòa trước người Thái từ những tình huống cố định. Chỉ có thế, nhưng nghe bình luận viên của VTV ca ngợi véo von đội chủ nhà mà cứ nổi da gà vì mắc cỡ!.
Rãnh rỗi ngồi nhà coi TV mà shock quá!.
Thứ Tư, 12 tháng 11, 2008
Khoe hình Nấm!
Thứ Bảy, 8 tháng 11, 2008
Giấc mơ Mỹ
Obama thắng! Cuộc trình diễn của nền dân chủ Mỹ kết thúc đầy ngoạn mục. Người ta thậm chí có thể thấy được độ nóng của tranh cử, bầu cử tổng thống Mỹ trên báo chí Việt Nam. Có lẽ, sau mỗi 4 năm, người Việt cũng chờ xem bầu cử Mỹ như chờ ...World Cup, Euro!
Năm 2000, công ty của Curio thuê một khách sạn làm văn phòng tạm. Mỗi phòng làm việc đều có truyền hình cáp(lúc đó ở nhà chưa có!). Lần đầu tiên, xem trực tiếp bầu cử và kết quả kiểm phiếu trên CNN. Năm đó, Bush thắng Al Gore nhờ hơn 1600 phiếu ở Florida sau khi kiểm phiếu lại, kiện tụng tùm lum. Trong phát biểu cuối cùng, Al Gore nói đại ý : Chúng ta rất thất vọng, nhưng lòng yêu nước của chúng ta còn lớn hơn ... Tôi kêu gọi mọi người đoàn kết sau lưng tân tổng thống ... Al Gore không thèm làm chính trị nữa, ông chuyển qua làm phim, cái phim về môi trường giúp ông đoạt giải Oscar và/hoặc giải Nobel hòa bình.
Còn nhớ có một phim về tranh cử tổng thống do Harison Ford đóng. Trong phim, đối thủ đưa ra được đoạn phim vợ hay bồ gì của ứng viên tổng thống hồi trẻ có tham gia biểu tình đốt cờ Mỹ, để hạ bệ ông này. Ông cãi lại như sau : Tự do của đất nước này thể hiện ở lá cờ. Tự do của đất nước này còn thể hiện ở chỗ người ta có thể đốt lá cờ đó...
Được biết, việc đốt cờ ở Mỹ chỉ bắt đầu từ những cuộc biểu tình phản đối chiến tranh Việt Nam, toà án đã cho phép vì nhận định rằng đốt cờ là quyền tự do ... ngôn luận!.
Curio thích nước Mỹ vì những điều nói trên. Họ rất văn minh.
Trở lại với cuộc bầu cử tổng thống năm nay, ông cậu ở South Carolina chắc là bầu cho M.Cain(Mc Cain thắng ở bang này).
- Obama hứa giảm thuế cho cậu mà?
- Cậu được giảm thuế, nhưng hai thằng con của cậu bị tăng thuế!
- Oh!
- Obama còn định thành lập Civilian Defense - giống dân phòng của Việt Nam!
- Hehe, Obama còn phải học Việt Nam!
Trong lúc nước Mỹ có kết quả bầu cử tổng thống, thì ở VN, quốc hội cũng họp thông qua đề án thí điểm bầu cử ...chủ tịch xã. Đề án chưa được thông qua, một nữ đại biểu quốc hội còn phát biểu đại ý như vầy : Để dân chủ tịch xã cho dân bầu, sợ dân phạm pháp thì chủ tịch xã không dám xử lý!( báo Pháp luật TP.HCM thứ 6).
Đi mà mơ giấc mơ Mỹ đi Curio!
Thứ Năm, 23 tháng 10, 2008
Chuyện hẹn hò ở thôn quê
Ở quê, muốn làm quen với một cô gái, đơn giản là cứ tới nhà cô ta. Nhà có con gái cập kê, xinh xắn một chút, tối nào cũng nườm nượp từng tốp con trai kéo đến chơi, uống nước trò chuyện. Thỉnh thoảng họ cũng đụng độ nhau, hăm he đánh lộn nhưng nói chung trai làng hiền lành, lại đang muốn lấy điểm với cô gái, nên hiếm khi lớn chuyện. Thông thường, nhà ai xóm nào trong làng và cả mấy xã lân cận có gái đẹp thì bọn con trai đều biết, nhưng cũng phải "lượng sức mình" để đến chơi. Hồi nhỏ, gần nhà có 2 cô S.,T. xinh gái, thế là Curio được nhận bà con mấy ông anh họ xa lắc xa lơ, khi thì gởi xe đạp, khi thì vào trốn đối thủ!. Sau này mình đi học xa về, theo thằng bạn đến nhà cô này cô kia chơi, cũng hay hihi.
Rồi cô gái cũng chọn cho mình được một chàng, phòng khách nhà cô thưa dần đi, trở nên quá rộng và quá sáng cho hai người. Họ sẽ hẹn hò ở đâu?.
Tiếc rằng, đó là câu chuyện dễ thương duy nhất mà Curio nghe kể lại. Thời Curio còn học cấp 2, trai gái ở quê đã "ghê" lắm rồi. Họ toàn hẹn nhau ngoài ...bãi tha ma, dân quê gọi là gò mả. Gò mả đất cao ráo, tương đối sạch sẽ, có nhiều ngôi mộ xây, ít người qua lại ... trở thành nơi hẹn hò lý tưởng. Cũng chẳng biết họ nói với nhau chuyện gì mà tối nào cũng đi, chừng dăm ba tháng thì bụng cô nào cũng ...t0 lên. Ng. - con chú B. trong xóm là một ví dụ. Chú đánh, nhốt trong nhà, canh như canh tù nhưng quay đi quay lại đã thấy Ng. mang cái bụng chình ình. Chú đành bắt "thủ phạm" cưới gấp. Và họ sống với nhau hạnh phúc cho đến đầu bạc răng long. Có điều, do cực khổ, lại sinh đẻ nhiều nên đầu bạc răng long hơi sớm, khoảng trên dưới bốn mươi!
Hồi đó quê Curio trồng mía rất nhiều, đâu đâu cũng thấy mía. Một tối, ông Chín chui vào ruộng mía ... ỉa vất. Vừa ngồi xuống, đã nghe có tiếng sột soạt phía trước, ông hốt hoảng xách quần lùi lại. Một cặp trai gái đang loay hoay vạch mía dọn cho mình một chỗ hẹn hò, hổn ha hổn hển. Cô gái : Em yêu anh! Em mà không lấy được anh thì em chết!. Chàng trai : Anh cũng yêu em! Anh không lấy được em thì anh chết!. Chịu hết nổi, ông Chín la lên : Tổ cha bây, tao mà không đi ỉa được tao cũng chết!.
Hehe
Thứ Hai, 20 tháng 10, 2008
Nói xấu Nấm!
Ba mẹ chán Nấm rồi! Nấm cứ khóc um sùm. Tè : khóc!, ị: khóc, đặc biệt gào rất to khi đói bụng khiến ba luýnh quýnh không kịp pha sữa!. Dạo này Nấm còn có trò khóc đòi nữa. Bà ngoại dưới nhà nghe khóc chạy lên bế Nấm dỗ dành, thế nào Nấm cũng mếu mếu cái miệng để "méc"!.
Ba mẹ chán Nấm rồi! Nấm nổi rôm sảy mà không chịu uống nước!.Cho Nấm uống được 3 muỗng nước, đang mừng thì Nấm há miệng nhè ra một cái hết sạch, lại phải lấy khăn lau.Nhưng Nấm lại ...hảo ngọt, cho uống siro thì mắt sáng lên,miệng chóp chép không ngừng. Mẹ bèn "lợi dụng cơ hội" cho Nấm 4 muỗng nước.
Ba mẹ chán Nấm rồi! Nấm rất là ...không biết điều. Hôm thứ 7, chỉ bỏ tã ra cho Nấm mát một chút, Nấm đã tè ướt áo quần ba, sau đó ị lên người mẹ. Huhu, ba mẹ đã rất là "tế nhị" với Nấm nhé, cứ để Nấm "tự nhiên" vì sợ Nấm giật mình!.
Ba mẹ chán Nấm rồi! Hai ngày cuối tuần, Nấm hay quấy khóc quá chừng làm ba mẹ stress luôn.
Hôm qua ba mẹ bèn bỏ Nấm ở nhà với bà ngoại và cậu, ba mẹ đi lòng vòng chơi gần 1 giờ. Đi đến siêu thị chỗ kênh Nhiêu Lộc, dừng lại hóng mát, ba mẹ lại lấy ĐT ra, xem hình ...Nấm!.
Thứ Sáu, 10 tháng 10, 2008
Chính Danh
Vô cùng cảm phục anh Tiến và mong anh sớm bình phục, tình cảm đó không chỉ của riêng Curio mà của tất cả mọi người.
Nay mai, đại diện chính quyền và công an sẽ đến thăm anh, trao tặng quà và biểu dương tinh thần dũng cảm của anh, như thường lệ. Đến lúc đó, tôi ước gì đại diện công an sẽ nói với anh như vầy : " Cảm ơn anh, nhưng bắt cướp là một việc nguy hiểm. Chúng tôi được trang bị đầy đủ nghiệp vụ, vũ khí, công cụ hỗ trợ... Lần sau, hãy để bọn cướp cho chúng tôi!".
Nói "ước gì" vậy thôi, thật ra đó là yêu cầu hết sức chính đáng. Lỡ như anh Tiến, nói dại, bị nặng hơn, hay đụng phải người đi đường khi bắt cướp, trách nhiệm này ai gánh vác đây?.
Ở nước ta, lâu nay có quá nhiều người làm những việc lẽ ra mình không phải làm!. Một bà già đi chống tham nhũng, một cô gái đi theo dõi lâm tặc, các phóng viên thì đi điều tra cơm tù, mãi lộ, an toàn thực phẩm, bảo vệ môi trường ...v.v.
Pháp luật có đủ, cả rừng!. Bộ máy nhà nước có đủ, thậm chí thừa. Tiền bạc không thiếu. Cũng đã qua lâu lắm rồi thời chiến, cái thời giặc đến nhà đàn bà cũng đánh, nhặng xị cả lên. Một xã hội được tổ chức tốt là xã hội trong đó mọi người chỉ cần làm đúng công việc của mình.
Vua ra vua, tôi ra tôi, mỗi người có địa vị và bổn phận của mình ... đó là chính danh, phần quan trọng trong học thuyết Nho giáo của Khổng Tử, ngẫm lại chính là thứ dân ta đang cần vậy.
Thứ Sáu, 26 tháng 9, 2008
Tình yêu chân chính?
Hình Boychandoi chụp ở TP Quảng Ngãi và được post ở box Quảng Ngãi, ttvnol.
Thứ Tư, 24 tháng 9, 2008
Vượt cạn
Sáng 18-09-2008, mẹ đau bụng lâm râm, ba đi làm không làm việc được, chốc chốc lại gọi ĐT cho mẹ.
2h chiều,mẹ và ngoại kêu taxi từ nhà ngoại đến thẳng Từ Dũ,ba chạy về nhà mình lấy đồ rồi chạy vô.Ba hồi hộp và phấn khích đến nỗi chạy xe cả một đoạn dài mà không định hướng được bệnh viện Từ Dũ ở đâu!.
4h chiều, mẹ vào phòng chờ sinh.Ba mẹ đã thu xếp để BS Việt Thu,bs khám cho mẹ suốt 9 tháng trước đó đỡ cho mẹ.Cô Loan,một người quen thân làm ở Từ Dũ cũng đã có mặt để giúp đỡ về thủ tục và ở bên mẹ khi cần. Tất cả đã sẵn sàng chờ con.
5-6h chiều, lúc này mẹ đã đau nhiều hơn, nhưng BS bảo còn lâu mới sinh,phải 12 giờ đêm hoặc qua đến hôm sau.Mẹ ăn một chút cháo lấy sức.
Lúc này trở đi,ba và bà ngoại không còn được gặp mẹ.
9h30 tối, mẹ được đưa vào phòng sinh.
Hơn 10h đêm, cô Loan bảo ba mẹ than đau quá,BS bảo "nước ối xấu" gì gì đó.
11h đêm,cô Loan gọi ba lên phòng sanh cùng lúc với hệ thống loa của bệnh viện.Cô nói ngắn gọn: vợ con phải mổ.BS bảo trên đầu em bé có cái bướu huyết tương.con bình tĩnh!.
BV đưa mẹ ra gặp ba,ba chỉ kịp nắm tay mẹ nói cố lên rồi run rẫy ký vào biên bản,rồi chạy đi đóng tiền.Khi ba quay lên để đưa phiếu thu cho người ta,ba thấy mẹ nằm một mình trên cái hành lang hun hút của phòng sinh, trên người chỉ phủ một tấm drap.Dù nằm quay đầu về phía ba, mẹ vẫn phát hiện ra ba, mẹ kêu to và vung cánh tay lên một cách tuyệt vọng.Tim ba đau nhói!.
Bà nội gọi ĐT hỏi thăm, ba chỉ nói ngắn gọn là đã đưa mẹ vào phòng mổ.
Thời gian như ngừng trôi ở hành lang phòng chờ. Bà ngoại đã gọi ĐT cho bác Trường hỏi về “cái bướu”,bác Trường bảo không sao, đó là do máu tụ blablabla …, con lớn lên sẽ hết.
Nhưng điều đó không làm ba bớt hoảng loạn. Ba mẹ không bao giờ chuẩn bị cho tình huống này. Mẹ con được khám thai, siêu âm với những BS mà ba mẹ tin là tốt nhất, kết quả khám là rất tốt. Tại sao???.
BS cũng bảo mẹ sinh thường, bây giờ sau gần 10h đau đớn, kiệt sức, mẹ còn phải lên bàn mổ!.
12h đêm, ba lê bứơc lang thang trong sân bệnh viện.Ba ngước nhìn trời, trăng 19 không tròn mờ khuất sau vằn vện mây đen.Bà ngoại giàu đức tin,bà đang cầu nguyện.Còn ba, ba biết làm gì đây?.
0h30 sáng,loa BV gọi lên nhìn em bé,ba,bà ngoại và ông bà Hải Vy hộc tốc chạy lên lầu. Nhìn đến em bé thứ 3 mới đúng là con, con bụ bẫm tròn vo, mắt 1 mí có đuôi. Con nằm ngủ rất ngoan trong khi các bé khác khóc oe oe.Không thể “kiểm tra” được người con vì điều dưỡng đẩy con vào phòng dưỡng nhi.Nhưng bước đầu vậy là mừng, ba vội gọi điện về cho bà nội, ông Cậu Hải cũng vội gọi ĐT cho bà cố ngoại, chúc mừng bà cố ngoại có chắt.Nhưng ba vẫn chưa hết lo,ba chạy theo cô điều dưỡng hỏi thăm, có lẽ thấy ba tội nghiệp quá nên cô ấy vừa đi vừa lật hồ sơ cho ba coi.Hồ sơ ghi con sinh lúc 23h45 ngày 18-9-2008(đúng ngày khai sinh của ba!),nặng 3.5 kg,dài 52cm và quan trọng nhất là đánh dấu “không” ở mục “dị tật”. Lý do mổ là : đầu con cao(không chịu hạ thấp để chui ra, ôi con gái bướng bĩnh!). Cô điều dưỡng tốt bụng ấy bị một cô khác la vì cho ba xem hồ sơ!.
Vậy là có đến 90% yên tâm về con, ba và bà ngoại xuống phòng chờ chờ mẹ tỉnh lại.
Đêm nay dài quá, ba lại ngước nhìn trời,trăng bây giờ đã sáng hơn rất nhiều, dù có vài cụm mây trắng đục trôi qua.Hãy vui lên đi chứ! ba tự nhủ.Rồi ba chợt nghĩ rằng từ xưa đến giờ, ít có niềm vui nào đến với ba một cách nhanh chóng và trọn vẹn khiến ba phải nhảy cẫng lên.Ba nghĩ đến mẹ con giờ vẫn còn mê man trong phòng hồi sức,nghĩ đến con là con gái,sau này một mình vượt cạn … ba lại thấy ngậm ngùi!.
5h sáng,mẹ tỉnh dậy,nhà mình gặp nhau(có cả bà ngoại).Con có một vệt máu nhỏ trên đầu,sau khi tắm là hết ngay.
Ba là người đầu tiên pha sữa cho con.
Thứ Hai, 22 tháng 9, 2008
They've all gone!
đoạn video clip mẹ Nấm bụng bự đi bộ 1 tuần trước ngày sinh ...
những tấm hình Nấm 1, 2, 3 ngày tuổi ...
nhhững msg chúc mừng của bạn bè, đồng nghiệp, bà con ...
những tấm hình độc đáo
những bài hát yêu thích
truyện hemingway, haruki .prc
trò chơi snakes chơi cả năm cũng chỉ dừng lại ở level 10
hàng trăm số đt, có những số mất đi là có thể mất nhau mãi mãi, dù còn đó thì chưa hẵn là có nhau!
...
Tất cả đã biến mất, theo cái điện thoại N93 của mình sáng nay.
Tối qua chỉ ngủ được 3 giờ trong bệnh viện, sáng ra định nằm ngủ 1 chút. 3 người, vài phút sơ hở : tiêu cái điện thoại!.
Uh, của đi thay người!
Tức là vợ mình và cái ĐT cùng ở đó, sao lại mất cái điện thoại!
P/S : bạn bè, người yêu, người hâm mộ ...đi lạc vào đây nhớ nhắn lại số ĐT cho mình nhé, tks!
Thứ Bảy, 13 tháng 9, 2008
Thèm ...
SMS : ...đang ở Bologna, thời tiết đẹp, chuẩn bị đi lang thang ....
YIM : ... it's cold here in Moscow. i'm going to the concert ...
YIM : ... đang đón xe từ Pattaya đi Bangkok ...
YIM : ... ....
....
Những msg gợi lên những cơn thèm.
thèm được ngắm mây trời qua cửa sổ máy bay dạo chơi ở một thành phố lạ nói chuyện mỏi tay với người lạ ăn những đặc sản nổi tiếng rồi chê à nó cũng không ngon mấy tắm biển lội suối leo núi đốt lửa trại nướng thịt câu cá đứng trước gió run vì lạnh ngắm gái đẹp ngủ ở nơi yên tĩnh tuyệt đối uống rượu ướp lạnh nghe nhạc sến .....
Phuuuuù! hết rồi!. Thì ra những thứ mình thèm cũng không to tát mấy. Đôi việc có thể thực hiện tại đây vào lúc này
Thứ Năm, 11 tháng 9, 2008
Đặt tên cho Nấm
Con còn trong bụng mẹ, con tên là Nấm. Để có cái tên này, ba mẹ phải vất vả lựa chọn từ bao nhiêu loại ...trái cây, rau củ quả đến cả từ điển Thiều Chữ. Cuối cùng, vì tên Linh của mẹ có một nghĩa là nấm(ví dụ như Linh Chi), nên ba mẹ gọi con là Nấm. Ba mẹ đều yên trí rằng đó là cái tên hay nhất thế giới và sẽ gọi cho đến khi nào con ...mắc cỡ không cho gọi mới thôi. Đến lúc đó, ba mẹ sẽ gọi con bằng tên khai sinh- cái tên này cũng tốn ba mẹ bao nhiêu thời gian và công sức : Phan Ngọc Khánh An.(潘玉庆安).
Đặt tên cho con là Khánh An, với nghĩa là "yên vui", ba mẹ hy vọng con thích tên con như ba mẹ thích vậy.
Một khách hàng của công ty ba, là "chuyên gia" về tên, đã cho biết : Tên con thuộc loại 7. Ông này phân chia tên người ra làm 8 loại : Loại 1 là tên người có tài có đức. Loại 7 khác với loại 1 : có tài, nhưng sẵn sàng đạt mục tiêu bằng con đường ...bá đạo. Ông bảo Cụ Hồ thuộc loại 7, và trong khoảng mười mấy cái tên mà Cụ Hồ chọn trong suốt đời hoạt động cách mạng, chỉ có 2 tên không thuộc loại 7!.
Btw, tên ba thuộc loại 3 : là người trí thức(sẽ rất buồn nếu ai chê mình ...dốt), giao thiệp tốt với người ngoài nhưng hay ...gắt gỏng với gia đình. Ba thấy cũng ...đúng!. Tên mẹ loại 4 : lúc chưa có chồng thì rất ...galant(nguyên văn lời ổng), lấy chồng rồi thì cũng đảm đang.(cái này ba không dám nhận xét, hihi). Ổng còn bảo rằng là con gái loại 7 sẽ khó chọn bạn đời, ví dụ như con tốt nghiệp đại học, thì con chỉ chọn người ít nhất phải tốt nghiệp đại học và có chức vụ !!!. Chẹp, gay go rồi bé Nấm -Khánh An ơi :)).
Thêm một điều nữa, mọi người bảo rằng tên Khánh An luôn đứng đầu trong sổ lớp, dễ bị dò bài nhất!.
Ba mẹ hơi dao động một chút xíu, chỉ thoáng qua thôi, vì ba mẹ đã yêu cái tên Khánh An rồi :).
Thứ Năm, 4 tháng 9, 2008
Thùy Dung ơi!
Thùy Dung ơi!
Khi họ lấy số đo 3 vòng của em
Đó là hình học
Khi đi thăm bà mẹ VN anh hùng
em cười
Khi đoạt vương miện, em bật khóc
Đó là môn giáo dục công dân
Khi hàng ngàn đôi mắt
Săm soi em từ đầu đến chân
Đó là vật lý, lượng giác, sinh học, thơ ca ... đủ loại
Họ còn cần chi nữa
bằng tốt nghiệp cấp ba?
Thùy Dung ơi!
Nếu em đậu tú tài hạng thủ khoa
Tỉnh có tặng em ba mươi triệu?
Nếu em đẹp và thông minh như ...Huyền Diệu
ai ngó ngàng tới em?
Thùy Dung ơi!
Cái vương miện đã rớt một lần
có thể rớt lần hai
Em vẫn đẹp ...rạng ngời mà chói lói!
Vui lên em, đời người như mây khói
cần gì bằng phổ thông!
Thứ Tư, 3 tháng 9, 2008
Ác mộng
Nghĩ lại, từ nhỏ đến giờ, chỉ có 3 ác mộng đến với mình, lặp đi lặp lại nhiều lần.
Thứ nhất, hồi học cấp I, đi học toàn mặc quần đùi, mình hay mơ thấy đang ở trường, nhìn xuống thì không thấy ... quần đâu, thầy cô ở đây, bạn bè ở kia nhìn, mình ngượng vô cùng, lúng túng không biết giấu ... mặt vào đâu. Tỉnh dậy, mừng hết lớn vì quần ... vẫn còn, ta đang nằm trên giường.
Thứ hai, từ lúc vào đại học, thỉnh thoảng bây giờ vẫn còn, mơ thấy mình đang vi vu ở quê(nghỉ hè, ăn tết), đã tới hoặc quá ngày phải vào Sài Gòn để thi nhưng không có vé tàu.
Thứ ba, sau khi đã ra trường đi làm, lại hay mơ thấy mình quên ... học và thi một môn gì đó ở đại học, nên không tốt nghiệp được.
Tối qua lại gặp ác mộng, ác mộng số 3!.
Nhưng nó lại đến từ một "ác mộng" khác ngoài đời.
Số là tối hôm trước nữa, má mình đang ngủ dưới nhà thì ăn trộm gỡ miếng kính cửa sổ, thò tay vào thăm dò ổ khóa cửa chính. Má phát hiện dậm chân, thằng trộm chạy mất, coi như má làm nó sợ. Khổ thay, nó mới làm má sợ gấp ngàn lần hơn. Gắn thêm 2 ổ khóa, nhưng má vẫn chưa yên tâm. Phân tích, thuyết phục, thậm chí ... nổi giận(quên luôn lời hứa ngày vu lan, hichic), cũng không làm má hết sợ. Kết quả là mình phải xách chiếu xuống ngủ dưới chân ...giường của má, ngủ chập chờn, sinh ra ác mộng.
Hu hu, bây giờ mình sợ thèng ăn trộm quá rồi!.
Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2008
Một giờ ở gia đình tình thương Tê Phan
(Anh) tên gì? (chị) tên gì?(Em bé) tên gì?. Bi hỏi, rồi ngọng nghịu nhắc lại tên mỗi người. Nhắc xong thì lại hỏi nữa, ...tên gì? ...tên gì? ...tên gì? ..., hỏi mãi từ lúc chúng tôi đến đến lúc về Bi cũng không nhớ tên tôi!. Bi đã 16 tuổi mà thân hình như em bé 4-5 tuổi. Bại não, bại liệt, tổn thương cột sống, khiến Bi phải mang nẹp chân và nẹp cả người. Nhưng hôm nay Bi vui, hỏi nhiều và cười toe toét, chắc vì nhà có khách.
Bé Nhi nhỏ rất xinh, tuy hơi gầy gò, em đến đây từ lúc mới ba ngày tuổi, nay đã 3- tuổi. Bé cứ sà vào lòng tôi như đã quen thân lâu lắm rồi. Lát sau, bé gối đầu lên chân một chị lớn hơn, bị chị rút chân lại, dập đầu xuống sàn, bé khóc lặng lẽ, dỗ một chút là nín liền.
Ngọc Oanh, là tên cô bé nói với tôi, nhưng nghe bọn trẻ kêu em tên gì đó khác. Tôi nghĩ là tên em tự đặt cho mình, nhất là sau khi em bảo rằng sao chú đặt tên cho em bé là bé Nấm ...xấu vậy, sao chú không đặt tên là Hoa, Ngọc Hoa?.
Út Thương, cậu bé to con, đập vào tay tôi rất đau, đó là cách để thu hút sự chú ý. Út Thương không nói được tên mình, nhưng đủ thông minh để chỉ vào đứa bên cạnh khi tôi hỏi con tên gì, ý bảo là hỏi nó giùm đi.
Bé Nhi lớn đứng lên hát bài Ba sẽ là cánh chim ... giọng hát em trong vắt, đôi mắt mờ đục không chớp.
Nước mắt tôi ứa ra, và chưa kịp dấu đi thì Bi đã chỉ tay vào mặt tôi, giọng ngây ngô : khóc! khóc.
Tôi đang ở đây, giữa những đứa trẻ mồ côi, vô thừa nhận, khuyết tật ... trong khoảng 20 đứa trẻ ở nhà Lê Văn Sỹ này và gần 10 đứa nữa ở Bình Triệu, những đứa trẻ mà tu sĩ Hoàng Văn Bình cưu mang, nuôi dạy. Tôi không dám hỏi thầy cơ duyên nào đưa ông đến với công việc thầm lặng đầy khó khăn này, cũng không dám hỏi gì nhiều về tình hình ăn ở của bọn trẻ ... bởi tôi không muốn làm phiền ông dù ông rất sẵn lòng. Tôi biết rằng những người như tôi cũng chỉ đến rồi đi, không giúp được gì nhiều cho "cha con" thầy.
P/S:
(Bạn có thể google cụm từ " gia đình tình thương Tê Phan" để biết thêm về gia đình này và những đóng góp của cộng đồng mạng cho họ).
Chủ nhật ngày 7/9/2008 tới, Box Quảng Ngãi- http://www10.ttvnol.com/forum/Quangngai/542717/trang-30.ttvn sẽ đến thăm và tặng quà trung thu cho các em nhỏ ở đây. Xin hãy chung tay đóng góp cùng chúng tôi.
Thứ Bảy, 16 tháng 8, 2008
Má và biển
Bất ngờ phản ứng của con, má lặng thinh. Đó cũng là lúc con giật mình hối hận, tìm cách "làm lành" với má. Con nói : "Biển mùa này đẹp và yên lành lắm! Con lại biết bơi(?) và ....mặc áo phao nữa nên má yên tâm!". Thấy má đã vui vui, con hỏi: "Má đã đi biển bao giờ chưa?". "Chưa!" - má đáp. Con bỗng thấy nghẹn ngào. Má ơi, con đã quá vô tâm phải không má? Quê mình gần biển, chỉ vài chục cây số là ra đến biển mà má đi gần hết cuộc đời vẫn chưa tới được!. Thời con gái của má là thời chiến, yêu rồi lấy ba là lính xa nhà ...có mấy ngày vui vẻ bình an mà nghĩ chuyện đi chơi. Rồi chiến tranh kết thúc, ba không về, má nuôi con một mình ....
Má chưa một lần ra biển, nhưng biển rộng ngoài kia đâu thể nào sánh được với tình má mênh mông, với những nhọc nhằn lo toan suốt đời vì con của má!
P/S : Con đã "dụ" được má đi biển một lần. Bình Châu - Hồ Cốc - Vũng Tàu 3 ngày. Ở Hồ Cốc, câu hỏi đầu tiên của má là : Có cứu hộ không?. Ở Vũng Tàu, khi hai má con đang đi dọc theo bờ biển thì gió mạnh nổi lên, tung tóe nước biển và cát vào người. Má không cần tắm cũng đã biết thế nào là vị mặn của biển!. Sau này, má còn đi Hà Tiên.
Thứ Sáu, 15 tháng 8, 2008
Má sợ con!
Generation gap!. Sự khác biệt quá lớn về tuổi tác, quan niệm sống ...giữa hai má con dẫn đến xung đột. Kiểu như " Ra đi mẹ dặn lời này/Sông sâu đừng lội đò đầy đừng sang", nhưng " Sông sâu không lội thì trưa/Đò đầy không xuống ai đưa một mình".
Dĩ nhiên, những dặn dò, đòi hỏi dù vô lý nhất của má cũng xuất phát từ tình thương đối với mình. Nhưng trong cuộc sống muôn màu muôn vẻ ngoài kia, không ai có thể "sống sót" chỉ từ những dặn dò của mẹ!.
Rất nhiều lần, sau khi cãi lại má thì mình ân hận. Nhưng rồi mọi chuyện cứ lặp lại!. Không cãi nhau với ai sướng bằng cãi nhau với má vì không thấy má giận mình, mà cũng chưa bao giờ mình giận má quá thời gian giữa 2 bữa cơm, hihi. Tự an ủi mình rằng: thôi thì trong quan hệ xã hội phải giữ kẽ này nọ, về nhà có vui buồn bức xúc gì nói ra ngay cho nó nhẹ người, chứ má con mà phải "giữ lễ" quá thì stress lắm.
Hôm trước, má đi khám bệnh, buổi trưa về má uống 2 viên thuốc theo toa. Uống xong nằm ngủ thì giật mình nghĩ là uống nhầm 2 viên thay vì chỉ 1 viên. Má bèn lồm cồm ngồi dậy, lấy kéo cắt béng đi 1 cái vỏ thuốc rỗng trong vỉ, vì sợ mình về ...la má!.
Hehe, thì ra má sợ con!
Má đã "biết sợ " như thế thì ...tốt. Từ nay con "không cần" la má nữa!. Cũng sẽ cố gắng để bớt cãi lại má!. Lời hứa của con ngày Vu lan đó nha!
Thứ Tư, 13 tháng 8, 2008
Hàng giả!
(Đọc ở đây)
Bắc Kinh trịnh trọng bày ra trước thế giới 2 món hàng giả của mình ngay lễ khai mạc Olympic.
Nhớ một vị luật sư già đã từng bảo tôi rằng: Người ta là chân thiện mỹ, còn "nó" là "giả, ác, xấu"!.
Ghét "nó" quá, trời ơi!!!
Thứ Ba, 12 tháng 8, 2008
Khung trời vuông
Bỗng nhận ra rằng, khi nghèo, người ta có thể thiếu cả bầu trời!.
Khung trời hình vuông cũng xanh biếc vào những ngày nắng đẹp, cũng bồng bềnh mây trắng bay qua vào ban ngày, cũng có vài ngôi sao nhấp nháy về đêm. Mà bầu trời Sài Gòn cũng thế thôi, đèn điện sáng choang còn tìm đâu ánh trăng sao?.
Tối nay, mưa sao băng!. Không biết có ánh sao nào bay qua khung trời vuông của ta?.
Sao không mưa sao băng khi ta còn giàu có bầu trời, khi trái tim ta tràn đầy những mơ ước viễn vông nhưng tuyệt đẹp?.Hay ta đã để vuột mất những cơn mưa như thế trong đời?.
Thứ Sáu, 8 tháng 8, 2008
08-08-08!
08394 là số trúng giải đặc biệt!
hi hi, suýt trúng!
lâu nay không mua vé số, nhưng hôm trước ngồi ăn ...chè(một món mà mình... ghét), thấy bà lão bán vé số thương quá, bèn mua ...1 vé!. (hôm đó, còn muốn mời bà lão một ly chè, nhưng ngần ngại rồi thôi, lại cứ day dứt mãi).
100 triệu, nếu trúng số, quả thật cũng không giải quyết được vấn đề của mình, chắc cũng mua sắm tiêu xài gì đó rồi cũng xong.
(nói vậy để đánh lừa thần tài), mình nghiệm ra rằng tiền nó hay vào túi người không ...cần tiền!.
nhớ tới ông anh họ ngoài quê , vợ mới sinh con, mình gởi cho ít tiền mua sữa cho con, ổng nhận bảo để dành đó rồi góp đủ tiền mua con nghé về nuôi!.
khổ vậy đó, mình ở đây có khi tiêu phí hết 5-700K, nhớ đến chuyện này lại thấy day dứt!.
chiều nay mua cái vé số nữa coi!.
Thứ Tư, 6 tháng 8, 2008
Thứ Bảy, 26 tháng 7, 2008
Những thành phố em đã đi qua ...
Nhớ ngày xưa, trong một lớp Anh văn, cô giáo Tây hỏi : how many capital cities have you been to?. 4, 3,2, 1, học trò trả lời, riêng cô là 6, mình thì ...0, cô hơi ngạc nhiên. Ngạc nhiên gì chứ!. Em đâu phải Tây như cô, đâu phải giàu như chúng nó!
Nhớ ngày hơi ...xưa xưa, mình được đi Hà Nội chơi. Nhớ mãi tình cảm ấm áp của các bạn wkt ở Hà Nội dành cho mình, nhớ Hồ Gươm xanh vời vợi, nhớ sáng Văn Miếu, nhớ chiều hồ Tây, nhớ đêm Mỹ Đình, nhớ tối ...thịt cầy(ở đâu hổng nhớ!) ... Hmm, kể từ lúc này, câu trả lời của em là 1 nhé, cô giáo Tây!.
Chuyến đi Hà Nội đó được công ty trả tiền, dự hội thảo về hedging(một cách phòng ngừa rủi ro về giá) trong kinh doanh xăng dầu.
Nhớ 2-3 năm trước, được ngân hàng nước ngoài mời đi Malaysia, sếp không đi, mình cũng không được đi. Làm ở công ty này, đi nước ngoài nhiêu khê kinh khủng, hộ chiếu phổ thông lúc đó thì không làm được, muốn làm phải khai gian, bị phát hiện mất mấy triệu tiền phạt như chơi.
Nhớ ...tháng trước, có một suất đi Hong Kong ngân hàng mời, mình không được, đồng nghiệp mới thay mình mấy tháng lại được đi, cảm giác vừa buồn vừa ...nhẹ nhõm. Bởi vì, mình cũng sợ lắm sự ganh tỵ của mọi người.
Mất suất đi Hong Kong cũng là động lực giúp mình đi làm cái hộ chiếu, hăm(đe) bữa nào qua Campuchia chơi.
Tuần này, Hedging, lại hedging!, các đại gia khác đã rục rịch triển khai, sếp mình tuy ... keo kiệt nhưng cũng hơi lo lo, bèn cử 3 chú sang Singapore học 1 tuần. Hmm, lần này thì thật sự không phải là đi chơi, lịch học từ thứ 2 đến thứ 6, có ai muốn giành với mình nữa không?.
Cái hộ chiếu mới lấy đầu tháng, ngày mai sẽ được sử dụng. Từ ngày mai, là 2 nhé cô giáo Tây! 2 mà không tốn tiền túi mới ghê!
Một tuần ở Singapore, hứa với các bạn mà không sợ thất hứa : sẽ không mua quà về!
Thứ Hai, 21 tháng 7, 2008
Tiết kiệm!
Công ty không cho bật máy lạnh trước 8h , không được để nhiệt độ dưới 24 độ. Phòng đông, trên 24 độ thì nóng, thế là có “sáng kiến”: hạ nhiệt độ xuống 18-20 độ, đem remote ra khỏi phòng bấm cho nó lên 25 độ rồi đem vào, xong!.Thật tình không phải anh em muốn phá công ty nhưng quen …mát rồi, nóng làm việc không được tính ra còn tốn kém hơn ấy chứ!.
Thời lạm phát, ai cũng muốn tiết kiệm, nhưng ai cũng than khó quá!. Muốn tiết kiệm tiền chợ, nhưng thức ăn không ngon thì ăn hổng vô. Muốn tiết kiệm điện, nhưng không bật máy lạnh thì ngủ không được. Muốn uống bia Sài Gòn thay cho Heineken nhưng lại bị nhức đầu(cái này là nói thay cho anh em chứ mình nhậu đâu bao nhiêu)…
Ở nhà, má mình rất bận lòng với chuyện chi tiêu, cứ la mình lãng phí, đưa tiền đi chợ má ghi chép kỹ lưỡng, nhưng có bữa má đi chợ về móc trong túi ra 1K đưa cho mình : hồi sáng cầm 100K đi giờ còn bây nhiêu đây!.
Hôm nay xăng lên 19K/l(DO : 15900, DOC:15950, FO : 13000, KE : 20000 : viết ra đây để nhớ), cũng may là nhà mình chỉ còn 1 cái xe máy. Mai mốt chắc phải mua thêm cái xe đạp để đi, cho nhà rộng chỗ, lại được tập thể dục và đỡ tốn tiền xăng.
Thứ Sáu, 18 tháng 7, 2008
Thịt con gì cũng là thịt!
Thậm chí, khi đọc báo thấy tin thả động vật hoang dã về rừng còn thấy ...tiếc tiếc. Nghĩ thử coi, ngay cả báo chí cũng nghĩ "động vật hoang dã" là ...thịt rừng nên mới có cách tính kg chúng khi đưa tin như vậy!. Xét cho cùng, đã là thịt thì ...ăn, chứ nghĩ đến những con thú xinh xắn, sống động thì làm sao ăn chúng được, có chăng chỉ ăn được loài ...rắn. Ngay cả những món cá thịt thông thường hàng ngày,cách giết thịt chúng cũng rất ...dã man.Ở thành phố, đi chợ mua con gà về thì đó là con gà ...cỡi truồng. Chứ ở nông thôn, bắt con gà, cắt cổ, trụng nước sôi, nhổ lông, cũng ghê tay chứ. Rồi những dịp tết ở quê,mổ heo, cũng ớn lắm!(viết tới đây thì nhớ được từ "o". O là cái gì? đố các bạn ở Quảng Ngãi?) Có một người bạn của ...một người, tên là ...[b]heo sữa[/b]. Heo sữa thề không ăn thịt cầy nữa. Chiều nay mình có nhiệm vụ phải tổ chức cho heo sữa thề, trước hương hồn ...con cầy!.
Thứ Năm, 17 tháng 7, 2008
Cô Ba
Cô về quê sau gần một tháng ở Sài Gòn. Chiều cô lên xe thì tối đó nhà cúp điện đến quá nửa đêm, nóng gần chết. Má con mình nói đùa, bảo tại cô về. Cô tên Điện mà!. Nhưng cô thứ ba, nên mình gọi là cô Ba. Cô vào Sài Gòn chuyến này có hai mục đích rõ ràng, thiếu một trong hai thì không cách nào bắt cô vào. Thứ nhất là khám bệnh : tăng huyết áp, tê tay tê chân. Thứ hai là được mình dẫn đi Đà Lạt chơi. Đi khám bệnh, mới 7h sáng mà bệnh viện đông nghịt, vậy mà mình dắt cô đi ào ào, tới 9h đã xong. Cháu cô hay ghê ta! Hehe. Thật ra, khám nhanh là nhờ cháu khai …gian cô lên 1 tuổi thành 75 tuổi, được ưu tiên. Kết quả khám bệnh tốt không ngờ. Kết quả xét nghiệm máu sau đó cũng rất tốt, không đường không mỡ gì. Trông cô còn khỏe hơn bà Giáo sư bác sĩ khám cho cô!.
Đi Đà Lạt, lần đầu đi du lịch, tưởng như cô trẻ ra đến chục tuổi. Thác Dambri cao như thế mà cô đi bộ xuống chân thác rồi đi lên bằng …chân. Cô lại không say xe nên đi còn khỏe hơn cháu, đi xe Jeep lên đỉnh Langbian, lại đi máng trượt xuống chân thác Datanla, chỗ nào cô cũng có mặt!. Đêm đầu tiên, ở khách sạn 3 sao, khách sạn mới xây khá đẹp, cô bảo : Bao giờ cháu xây được cái phòng như vầy?. Hai đêm sau, chuyển qua khách sạn 4 sao, cô xuýt xoa : Nó(KS) giàu quá. Ở đây vài đêm rồi về …chết cũng được!. Chụp hình cho cô rất nhiều, rửa ra một cuốn để cô đem về quê khoe. Cô ngồi lựa hình, khen tấm này đẹp, chê tấm kia trông …già quá, hihi. Cô cũng “xí xọn” lắm!.
Năm 18 tuổi, cô có người yêu, nói là yêu chứ chắc là hai người còn chưa nắm tay nhau, chỉ là chàng ôm đàn gảy tình tang, nàng ngấp nghé cổng sau đứng nghe, rồi thư tình, những lá thư của bác ấy cô phải đem giấu trên … mái nhà. Một hôm ông nội gỡ mái tranh ra lợp lại, phát hiện được, cho cô mấy roi. Chuyện tình họ không đi đến đâu vì ông nội không muốn gả con xa(bác ấy ở Đức Phổ, đi làm thư ký, kế toán gì đó mới ở trọ gần nhà), thời đó 40-50 cây số là xa lắm rồi. Sau này cũng có nhiều đám dạm hỏi nhưng cô không chịu ai, thậm chí ông nội đã nhận lễ vật của người ta, cô cũng mang trả lại, làm ông nội cũng đành kêu trời chịu thua . Năm cô 68 tuổi, người yêu của cô tìm về thăm lại. Họ nhận ra nhau ngay, cô mời ông vào nhà trò chuyện. Ông đi tập kết, có vợ con, hổng biết có vợ trước hay đi tập kết trước. Họ gặp nhau, có lẽ là lần cuối cùng, vẫn chưa nắm tay nhau.
Sau năm 1975, ba mình mất, cô sống với má con mình thành một gia đình. Ngày xưa, ông nội ruộng đất nhiều, ông để lại tất cả cho bác là con trưởng nam.Cô có được ba bốn sào ruộng, là do cô dành dụm tiền mua hoặc chuộc lại ruộng ông bán. Nhà nước cách mạng bắt đưa ruộng vào hợp tác xã, cô không chịu, buổi tối du kích xã mang súng đến bắt cô, mình còn bé run lập cập, khóc hu hu. Vài hôm sau, họ thả cô về, cô “tình nguyện” ký đơn vào hợp tác xã. Có làm nông dân mới thấy quý ruộng như thế nào.Những đám ruộng ở cánh đồng làng mình đều có tên. Đám Ngoẹo có cái bờ cong cong, đám Thùng hình cái thùng, đám Vuông hình …chữ nhật, đám Bò Bái chắc vì đất rộng quá nên bò cày phải …bái(lạy), đám Tròn sau này là vườn nhà mình … Sau này, nhà nước chia khoán lại ruộng, chia những đám ruộng có tên ấy ra, cấp sổ đỏ 20 năm, nhà mình 3 người được 2 đám nhỏ, hơn 2 sào ruộng.
Bây giờ cô vẫn còn làm ruộng, dư lúa để ăn, còn lâu lâu mình gởi cho cô ít tiền, cô lại đem trả tiền phân tiền thuốc. Muốn cô nghỉ ngơi để mình nuôi cô nhưng ở quê mà không làm ruộng, nuôi heo gà thì làm gì, được cái nhờ làm lụng mà cô khỏe. Chắc bao giờ phải xây được cái nhà “ 3 sao” mới kéo cô vào Sài Gòn ở được, hichic. Lần này đưa cô ra bến xe, đường kẹt xe quá, lật đật chạy lên xe, cô không kịp khóc. Cô bảo tết cháu về nhưng tết này bé Nấm mới 3- 4 tháng tuổi, chắc cháu chưa về được. Nghĩ đến đây thì cháu khóc.
Thôi hẹn cô hè năm sau, cô lại vào Sài Gòn, rồi đi du lịch với cháu.
Thứ Sáu, 11 tháng 7, 2008
TAST đã đoạt giải nhất môn văn như thế nào?
Vừa mới được biết TAST đoạt giải nhất môn văn cấp tỉnh thời đi học, Curio vô cùng ngạc nhiên. Làm thế nào mà dân vi tính như TAST, lâu lâu mới viết được một bài ướt át về(những) cuộc tình đã qua, lại giựt giải môn văn ?. Curio bèn đi tìm hiểu và biết được đầu đuôi câu chuyện như sau:
Ở cuộc thi cấp trường, đề bài là : Em hãy tả một con ... rận. TAST "trúng tủ" bài này vì trước đó đã bắt được một con rận và "nghiên cứu" nó rất kỹ.
Ở cuộc thi cấp huyện, đề bài cho : Em hãy tả một con chó. TAST viết : Con chó có nhiều lông, trong lông thế nào cũng có rận, sau đây em xin tả ...con rận. TAST được chọn đi thi cấp tỉnh.
Ở cuộc thi cấp tỉnh, đề bài yêu cầu : Em hãy tả một con ... cá . Ai cũng biết cá không có rận, TAST cũng biết vậy, bèn viết : Cá sống dưới nước và có vảy chứ không có lông, nếu cá sống trên bờ và có lông, thế nào trên mình cá cũng có ....rận. Sau đây em xin tả ...con rận
Phần cuối của câu chuyện thì ai cũng rõ.
Thứ Ba, 8 tháng 7, 2008
Nhậu!
Hành lạc ngay trên bàn nhậu(ý tưởng từ blog Bố cu Hưng)
Lại mưa rồi! Những cơn mưa lê thê không giống mưa Sài Gòn chút nào. Tháng bảy sũng nước, buồn thiu.
Ngồi lại trong phòng nghe chuông hết giờ vang lên, phải cố gắng lắm mới không rủ đồng nghiệp đi ...nhậu, biết rằng chúng nó cũng đang đợi ai đó gọi là lên đường.
Lạm phát, chứng khoán rớt giá, anh em chỉ còn đủ tiền để ...nhậu. Tìm được cái quán thức ăn ngon, giá rẻ, tuy mấy em phục vụ hơi ... xấu, cả bọn hí hửng lắm. Cuối cùng, cũng có bớt được đồng bạc nào đâu vì số buổi nhậu tăng lên và tửu lượng của anh em cũng tăng lên!. Đã có quy định hẵn hoi : chiều thứ 6 là phải "họp định kỳ", các buổi khác phải được hơn nửa số "hội viên" đồng ý.Hihi, đâu thấy ai phản đối đâu!.
Có cách nào để vui với đồng nghiệp mà khỏi phải nhậu không?. Không!.
Vừa uống vừa phá mồi, tuy anh em có thương tình không ép, mỗi độ nhậu uống hết 4-5 chai bia, về nhà cũng thấy thấm mệt, nửa đêm lại phải lồm cồm bò dậy ...uống nước.
Được cái 3-5-7đi đánh tennis, khỏi nhậu.
Nhưng hội tennis lại nhậu vào mỗi tối thứ 7!.
Thứ Sáu, 4 tháng 7, 2008
Bực mình!
Đầu nhức, mắt ríu lại, lưng mỏi ..., tất cả là vì con bé sinh viên thực tập này!. Đang giữa trưa, vừa nằm chợp mắt được một chút, nó đã gọi điện thoại hỏi gì đó, hết ngủ được luôn!. Đã bảo chỉ có thể "hẹn hò" với nó vào sáng thứ 6, thứ 2 nó đã nhắn tin, gọi điện hỏi có đến được không, thứ 4 đến được không? nó chọn đề tài này chứ không chọn đề tài kia, có ai thực tập ở đó không? ...vân vân. Hôm nay bảo nó đến sau 8h30, mới sáng 7h30 nó đã lù lù xuất hiện, làm mình khỏi đi ăn sáng luôn. Đưa cho một mớ tài liệu, đủ để chỉ cần sửa tên, sửa năm tháng, in ra rồi nộp cho trường. Không biết nó còn cần gì nữa mà giữa trưa lại gọi điện thoại!.
Bực mình thật! Nhưng bực mình nhất là nó cứ một hai gọi mình bằng ...chú!.
Hmmm
Thứ Tư, 2 tháng 7, 2008
Cần Thơ
Nói nào ngay, tôi có nhiều cảm tình với vùng đất sông nước phương Nam này. Nên tôi có hơi phật ý khi đi ngang qua những công trình kiến trúc "dinh Độc lập thu nhỏ"(tòa nhà UBND tỉnh), "chợ Bến Thành thu nhỏ"(chợ Cần Thơ), hay "Bến Bạch Đằng thu nhỏ"(bến Ninh Kiều). Thành phố được mệnh danh là Tây Đô này sao phải đi bắt chước Sài Gòn?. Cái gì Cần Thơ có mà Sài Gòn không có? Câu trả lời bất ngờ bật ra: Cái Vồn! (dân miền Tây đọc là "cái dồn"). Có đủ Cái Vồn Lớn và Cái Vồn Nhỏ. Ai đó cắc cớ hỏi Cái Vồn ở đâu. Trả lời : ở gần Cái Dún!.
Nói vậy thôi, Cần Thơ có rất nhiều thứ "to" hơn Sài Gòn, chưa kể dòng sông Hậu mêng mông trăm năm chờ một chiếc cầu, chưa kể con rắn mấy ký nằm trong ...nồi lẫu, chưa kể con ba khía to đùng béo ngậy mà dân ở đây quả quyết rằng nó chỉ nặng tối đa 150 gram(tối đa là 3 "khía" trên cân đòn), hay những con muỗi " to bằng con bò" mà buổi chiều khi mở cửa để đón gió sông, tôi đã để nó bay vào phòng ...
Đồng nghiệp ở đây thật thà vui vẻ, uống rượu bia thuộc hàng "đội mạnh", phải tội hay phun phèo phèo!. Đồng nghiệp nữ mắt có đuôi, chồng cho con bé con 3 tuổi đi theo để quản lý, nên mỗi lần uống phải lén quay đi, chỉ còn đuôi mắt đong đưa đong đưa ...
Cô phục vụ bận áo bà ba tím, da trắng mịn, hai lúm đồng tiền rõ to, giọng cười trong vắt xôn xao cả khúc sông chiều. Cô vừa rót rượu cho hết người này đến người khác, lại tranh thủ bước ra sát mé sông, nơi khách vừa uống cafe vừa hóng gió, để trò chuyện với mấy anh chàng nào đó. Ai vậy?. "Dạ, mấy ảnh làm ở đây ca chiều, hết ca ra đây uống cafe!" (Trời, mấy cha này chắc làm bao nhiêu tiền trả lại cho cafe ở đây hết luôn!). Vậy em mấy giờ mới hết ca? 10 giờ!. 10 giờ mình ra đó uống cafe hén? ...
Tôi đã say trước 10 giờ rất lâu, đâu biết vì ...mồi, vì rượu bia, vì gió sông hay vì ly cafe chưa uống đó.
Trong cơn say dễ chịu hiếm hoi ấy, tôi thấy mình là một nhà thơ- nhà thơ một câu, rằng : Không cần gì, em chỉ Cần Thơ!
Thứ Ba, 10 tháng 6, 2008
Bull vs Bear
Hình chụp trước cổng HOSE- Sở GDCK TP.HCM, Bò hùng dũng húc tung gấu!. Tiếc thay, nay bò đã long mồm lở móng, gấu đè bò đến 5 tuần liên tiếp.
Nhưng với Euro 2008 thì lại khác!. Chắc tối nay Bò tót Tây Ban Nha sẽ húc tung Gấu Nga!.
Dự đoán tỷ số : 2-0
Hy vọng sau khi bò Tây Ban Nha chiến thắng, bò HOSE cũng vùng lên.
Mong manh!
Thứ Bảy, 7 tháng 6, 2008
Thơ chân dung
Thơ chân dung các nhà văn mà mình chỉ được đọc loáng thoáng mấy bài trước đây là nguồn cảm hứng để mình làm "thơ chân dung wkters" trên wkt, được nhiều wkter hâm ...doạ!
Mãi sau này mới biết tác giả thơ chân dung nhà văn là Xuân Sách- ông vừa mới qua đời. Tìm một hồi cũng được 100 bài của ông từ blog Chung Do Kwan. Đọc thơ của ông mới thấy nể ...mình quá. Chỉ vì câu " con nai vàng ngơ ngác, nó ca bài cải lương" mà ông bị con cháu nhà thơ Lưu Trọng Lư dọa uýnh!. Còn mình, châm chọc bao nhiêu bạn wkters mà ...chưa sao. Hơn nữa, chân dung wkters của mình có nhiều bài trìu mến hơn chân dung nhà văn của ổng nhiều. (Hehe, chuyến này dọn nhà lên Củ Chi ở luôn! [:D])
Copy 100 bài thơ chân dung nhà văn qua đây để dành đọc. Curio nhận ra được 68 cái tên. Còn bạn?
1. Trên biển lớn lênh đênh sóng nước
Ngó trông về xóm mới khuất xa
Cỏ non nay chắc đã già
Buồn tênh lại giở thư nhà ra xem
2. Xung kích tràn lên nước vỡ bờ
Đã vào lửa đỏ hãy còn mơ
Bay chi mặt trận trên cao ấy
Quên chú nai đen vẫn đứng chờ.
3. Dế mèn lưu lạc mười năm
Để o chuột phải ôm cầm thuyền ai
Miền Tây sen đã tàn phai
Trăng thề một mảnh lạnh ngoài đảo hoang.
4. Bỉ vỏ một thời oanh liệt nhỉ
Sóng gầm sông Lấp mấy ai hay
Cơn bão đến động rừng Yên Thế
Con hổ già uống rượu giả vờ say
5. Bác Kép Tư Bền rõ đến vui
Bởi còn tranh sáng bác nhầm thôi
Bới tung đống đống rác nên trời phạt
Trời phạt chưa xong bác đã cười.
6. Vang bóng một thời đâu dễ quên
Sông Đà cũng muốn đẩy thuyền lên
Chén rượu tình rừng cay đắng lắm
Tờ hoa lại trút lệ ưu phiền.
7. Các vị La hán chùa Tây phương
Các vị gầy quá tôi thì béo
Năm xưa tôi hát vũ trụ ca
Bây giờ tôi hát đất nở hoa
Tôi hát chiến tranh như trẩy hội
Đừng nên xấu hổ khi nói dối
Trời mỗi ngày lại sáng có sao đâu
8. Hai đợt sóng dâng một khối hồng
Không làm trôi được chút phấn thông
Chao ơi ngói mới nhà không mới
Riêng còn chẳng có, có gì chung.
9. Quá tuổi hoa niên đã bạc đầu
Tình còn dang dở tận Hàng Châu
Khúc ca mới hát sao buồn thế
Hai nửa yêu thương một nửa sầu
10. Điêu tàn ư? Đâu chỉ có điêu tàn
Ta nghĩ tới vàng sao từ thuở ấy
Chim báo bão, lựa chiều cơn gió dậy
Lựa ánh sáng trên đầu mà thay đổi sắc phù sa
Thay đổi cả cơn mơ
Ai dám bảo con tầu không mộng tưởng
Mỗi đêm khuya không uống một vầng trăng
Lòng ta cũng như tầu, ta cũng uống
Mặt anh em trong suối cạn hội nhà văn
11. Trăng sáng soi riêng một mặt người
Chia ly đôi bạn cách phương trời
Ước mơ của đất anh về đất
Im lặng mà không cứu nối đời.
12. Nên danh nên giá ở làng
Chết vì ông lão bên hàng xóm kia
Làm thân con chó xá gì
Phận đành xấu xí cũng vì miếng ăn.
13. Một nắm xương khô cũng gọi mỡ
Quanh năm múa bút để mua vui
Tưởng cụ vẫn bơi dòng nước ngược
Nào ngờ trở gió lại trôi xuôi.
14. Phất rồi ông mới ăn khao
Thơ ngang chạy dọc bán rao một thời
Ông đồ phấn, ông đồ vôi
Bao giờ xé xác để tôi ăn mừng.
15. Vị nghệ thuật nửa cuộc đời
Nửa đời sau lại vị người ngồi trên
Thi nhân còn một chút duyên
Lại vò cho nát lại lèn cho đau
Bình thơ tới thuở bạc đầu
Vẫn chưa thể tất nổi câu nhân tình
Giật mình mình lại thương mình
Tàn canh tỉnh rượu bóng hình cũng tan.
16. Vốn cùng nhân dân tiến lên
Mùa đông năm ấy bỏ quên cờ đào
Quay về núp bóng ca dao
Giật mình nghe một tiếng chào
Văn Ngan?
17. Hỏng đôi mắt phải đâu là mất hết
Trong cặp còn hồ sơ điệp viên
Ông cố vấn chẳng sợ gì cái chết
Cao điểm cuối cùng quyết chí xông lên.
18. Đám cháy ở sau lưng
Đám cháy ở trước mặt
Than ôi mày chạy đâu
Dưới vòm trời quen thuộc
Đốt bao nhiêu cỏ mật
Không bay mùi thơm tho
Càng hun càng đỏ mắt
Quay về thung lũng cò.
19. Mải hái hoa dọc chiến hào
Bỏ quên chồi biếc lúc nào không hay
Thói quen cũng lạ lùng thay
Trồng cây táo lại mọc cây bạch đàn
20. Trường Sơn đông em đi hái măng
Trường Sơn tây anh làm thơ cho lính
Đời có lúc bay lên vầng trăng
Lại rơi xuống chiếc xe không kính
Thế đấy! Giữa chiến trường
Nghe tiếng bom cũng mạnh!
21. Thao thức năm canh nghĩ chẳng ra
Trò chơi nguy hiểm đấy thôi mà
Lửng lơ giữa khoảng trong xanh ấy
Để mối đùn lên cái gốc già.
22. Trời thí cho ông vụ lúa chiêm
Ông xây sân gạch với xây thềm
Con đường mòn ấy ông đi mãi
Lưu lạc lâu ngày mất cả tên.
23. Hai lần lỡ bước sang ngang
Thương con bướm đậu trên dàn mồng tơi
Trăm hoa thân rã cánh rời
Thôi đành lấy đáy giếng thơi làm mồ.
24. Nhọc nhằn theo bước con trâu
Hỡi người áo trắng nông sâu đã từng
Mỗi bước đi một bước dừng
Mà sao vẫn lạc giữa rừng U Minh.
25. Mấy lần đất nước đứng lên
Đứng lâu cũng mỏi cho nên phải nằm
Hại thay một mạch nước ngầm
Cuốn trôi Đất Quảng lẫn rừng Xà Nu.
26. Từ trong hom giỏ chui ra
Đã toan gánh vác sơn hà chị ơi
Định đem cái lạt buộc người
Khổ thân ông lão vịt trời phải chăn.
27. “Sông Mã xa rồi tây tiến ơi...”
Về làm xiếc khỉ với đời thôi
Nhà đồi một nóc chênh vênh lắm
Sống tạm cho qua một kiếp người.
“Áo sờn thay chiếu anh về đất”
Mây đầu ô trắng, Ba Vì xanh
Gửi hồn theo mộng về tây tiến
Sông Mã gầm lên khúc độc hành.
28. Tưởng chuyện như đùa hoá ra thật
Biết ông sằng phẳng tự bao giờ
Cái con thò lò quay sáu mặt
Vồ hụt mấy lần ông vẫn trơ.
29. Cha và con... và họ hàng và...
Hết bay mùa thóc lẫn mùa lạc
Cho nên chiến sĩ thiếu lương ăn
Họ sống chiến đấu càng khó khăn
Tháng ba ở Tây Nguyên đỏ lửa
Tháng tư lại đi xa hơn nữa
Đường đi ra đảo đường trong mây
Những người trở về mấy ai hay
Xung đột mỗi ngày thêm gay gắt
Muốn làm cách mạng nhưng lại dát!
30. Đường chúng ta đi trong gió lửa
Còn mơ chi tới những cánh buồm
Từ thuở tóc xanh đi vỡ đất
Đến bạc đầu sỏi đá chửa thành cơm.
31. Tấm áo hào hoa bạc gió mưa
Anh thành đồng chí tự bao giờ
Trăng còn một mảnh treo đầu súng
Cái ghế quan trường giết chết thơ.
32. Bao năm ngậm ngải tìm trầm
Giã từ quê mẹ xa dòng Hương giang
Bạc đầu mới biết lạc đường
Tay không nay lại vẫn hoàn tay không
Mộng làm giọt nước ôm sông
Ôm sông chẳng được, tơ lòng gió bay
33. Một con trâu bạc già nua
Nhờ cơn bão biển thổi lùa lên mây
Trâu ơi ta bảo trâu này
Quay về đất mặn kéo cày cho xong.
34. Tài ba thằng mõ cỡ chuyên viên
Chia xôi chia thịt lại chia tiền
Việc làng việc nước là như vậy
Lộn xộn cho nên phải tắt đèn.
35. Em còn đôi mắt ngây thơ
Sống mòn mà vẫn đợi chờ tương lai
Thương cho thị Nở ngày nay
Kiếm không đủ rượu làm say Chí Phèo!
36. Xoắn mãi dây tình thơ bật ra
Paris thì thích hơn ở nhà
Đông y ắt hẳn hơn tây dược
Xe tải không bằng xe Volga
Trên đời kim cương là quí nhất
Thứ đến tình thương dân nghèo ta
Em chớ cho anh già lẩm cẩm
Còn hơn thằng trẻ lượn Honda.
37. Em không nghe mùa thu
Mùa thu chỉ có lá
Em không nghe rừng thu
Rừng mưa to gió cả
Em thích nghe mùa xuân
Con nai vàng ngơ ngác
Nó ca bài cải lương.
38. Một mặt đường khát vọng
Cuộc chiến tranh đi qua
Rồi trở lại ngôi nhà
Đốt lên ngọn lửa ấm
Ngủ ngon a kai ơi
Ngủ ngon a kai à...
39. Anh Keng cưới vợ tháng mười
Những đứa con lại ra đời tháng năm
Trong làng kháo chuyện rì rầm
Vụ mùa chưa gặt thóc đã nằm đầy kho.
40. Ấy bức tranh quê đẹp một thời
Má hồng đến quá nửa pha phôi
Bên sông vải chín mùa tu hú
Khắc khoải kêu chi suốt một đời.
41. Đôi vai thì gánh lập trường
Đôi tay sờ soạng ven đường cuối thôn
Nghe anh kể chuyện đầu nguồn
Về nhà thấy mất cái hồn của em.
42. Nhá nhem khoảng sáng trong rừng
Để cho cuộc thế xoay vần hơn thua
Xác xơ màu tím hoa mua
Lửa chân sóng báo mây mưa suốt ngày.
43. Chị Tư Hậu đẻ ra anh
Ví như hòn đất nặn thành đứa con
Biển xa gió dập sóng dồn
Đất tan thành đất chỉ còn giấc mơ.
44. Đi bước nữa rồi đi bước nữa
Phấn son mưa nắng đã tàn phai
Cái kiếp đào chèo là vậy đó
Đêm tàn bạn cũ chẳng còn ai.
45. Đã đi qua một thời giông tố
Qua một thời cơm thầy cơm cô
Còn để lại những thằng Xuân tóc đỏ
Vẫn nghênh ngang cho đến tận bây giờ.
46. Thơ ông tang tính tang tình
Cây đa bến nước mái đình vườn dâu
Thân ông mấy lượt lấm đầu
Miếng mồi danh lợi mắc câu vẫn thèm.
47. Bắt đầu từ lão nghị hụt
Cầm dao giết một mạng người
Chị Nhàn phải đi bước nữa
Lấy đại đội trưởng của tôi
Cuộc đời mấy phen nổi gió
Phải đem tổ quốc thề bồi
Lần này ông ra ứng cử
Chắc là trúng nghị viên thôi.
48. Ông năm Hạng trở về đất lửa
Với chiếc lược ngà vượt Trường Sơn
Bỗng mùa gió chướng vừa nổi dậy
Ông biến thành thằng nộm hình rơm.
49. Có những lớp người đi vỡ đất
Mùa mưa không trồng lúa trồng ngô
Lại gieo hạt bông hường bông cúc
Trên mảnh đất này hoa héo khô.
50. Chuyện kể cho người mẹ nghe
Biển lửa bốc cháy bốn bề tan hoang
Đứa con nuôi của trung đoàn
Phá vây xong lại chết mòn trong vây.
51. Đất làng vừa một tấc
Bao nhiêu người đến cày
Thóc giống còn mấy hạt
Đợi mùa sau sẽ hay.
52. Sớm nay nhấp một chén trà
Bâng khuâng tự hỏi đâu là núi đôi
Những người cùng làng với tôi
Muốn sang đèo trúc muộn rồi, đừng sang.
53. Biên kia biên giới anh sang
Trước giờ nổ súng về làng làm chi
Mẫn và tôi tính chi li
Gia đình má Bảy lấy gì nuôi anh.
54. Anh chẳng còn sống mãi
Với thủ đô luỹ hoa
Để những người còn lại
Bốn năm sau khóc oà.
55. Chim chơ rao cất cánh ngang trời
Tình như chớp trắng nháy liên hồi
Đám mây cánh vạc tan thành nước
Mà đất ba dan vẫn khát hoài.
56. Sinh ra trong gió cát
Đất Nghệ An khô cằn
Bao nhiêu năm nằm vạ
Trước cửa hội nhà văn.
57. Đem than từ vùng mỏ
Về bán tận thủ đô
Bị đập chiếc cán búa
Hoá ra thằng ngẩn ngơ.
58. Tưởng anh dọn về làng xưa
Ngờ đâu về tận thủ đô nhận nhà
Sướng cái bụng lắm lắm à
Đêm là đèo gió, ngày là Hồ Tây.
59. Với tiếng sáo thiên thai dìu dặt
Mở ra dòng thơ mới cho đời
Bỏ rừng già về vườn bách thú
Con hổ buồn lặng lẽ trút tàn hơi.
60. Cửa sông cất tiếng chào đời
Rồi ra đi những vùng trời khác nhau
Dấu chân người lính in mau
Qua miền cháy với cỏ lau bời bời
Đọc lời ai điếu một thời
Tan phiên chợ Giát hồn người về đâu?
61. Nếu Trương Lương không thổi địch sông Ô
Liệu Hạng Võ có lên ngôi hoàng đế?
Nhưng buồn thay đã đánh mất Ngu Cơ
Đời còn gì, và thơ cũng thế.
62. “Xưa tôi yêu quê hương vì có chim có bướm
Có những ngày trốn học bị đòn roi”
Nay tôi yêu quê hương vì có ô che nắng
Có ghế ngồi viết những điệu thơ vui.
63. Nhen lên một bếp lửa
Mong soi gương mặt người
Bỗng cơn giông nổi dậy
Mây che một khung trời
Đất sau mưa hỡi đất
Màu mỡ trôi về đâu
Còn trơ chiếc guốc võng
Trăng mài mòn canh thâu.
64. Một chút hương thơm trải bốn mùa
Mười năm lăn lóc chốn rừng già
Quay về khứng chịu cơn mưa móc
Đất trắng mưa rồi đất lại khô.
65. Xưa thơ anh viết không người hiểu
“Đáy đĩa mùa đi nhịp hải hà”
Nay anh chưa viết người đã hiểu
Sắp sáng thì nghe có tiếng gà.
66. Người đi, ừ nhỉ người đi thật
Đi thật nhưng người lại trở về
Nhẹ như hạt bụi, như hơi rượu
Mà đắm hồn người trong tái tê.
67. Không có vua thì làm sao có tướng
Nên về hưu vẫn phải chết ở chiến trường
Kiếm sắc chém bao nhiêu đầu giặc
Để vàng tôi trong lửa chịu đau thương.
68. Hồn đã vượt Côn đảo
Thân xác còn trong lao
Bởi nghe lời mẹ dăn
Nên suốt đời lao đao.
69. Ta đi tới đỉnh cao muôn trượng
Mắt trông về tám hướng phía trời xa
Chân dép lốp bay vào vũ trụ
Khi trở về ta lại là ta
Từ ấy tim tôi ngừng tiếng hát
Trông về Việc Bắc tít mù mây
Nhà càng lộng gió thơ càng nhạt
Máu ở chiến trường hoa ở đây.
70. Tay em cầm bông bần li
Bờ cây đỏ thắm làm chi não lòng
Chuyện tình kể trước rạng đông
Hoàng hôn ảo vọng vẫn không tới bờ
Thiên đường thì quá mù mờ
Vĩ nhân tỉnh lẻ vật vờ bóng ma
Hành trình thơ ấu đã qua
Hỡi người hàng xóm còn ta với mình.
71. Cùng đoàn quân anh đi tới thành phố
Bị lạc đường về hội nhà văn
Ừ nhỉ bao giờ quay trở lại
Với năm anh em trong một chiếc xe tăng.
72. Ván bài lật ngửa tênh hênh
Con đường thiên lí gập gềnh mãi thôi
Thay tên đổi họ mấy hồi
Vẫn chưa tới được chân trời mộng mơ.
73. Mẹ và em đang ở đâu
Giữa vùng cát trắng đêm thâu gió lùa
Ổ rơm teo tóp ngày mùa
Xác xơ thân lúa vật vờ thân tôi
Bờ tre kẽo kẹt liên hồi
Bầu trời vuông với một ngôi sao dời
Đánh thức tiềm lực mấy hồi
Ai?
Chẳng ai đáp lại lời của tôi.
74. Anh đã đứng trước biển
Cù Lao Chàm kia rồi
Nhưng khoảng cách còn lại
Xa vời lắm anh ơi.
75. Ôi thằng Trần Mạnh Hảo
Đi phỏng vấn Chí Phèo
Lão chết từ tám hoánh
Đời mày vẫn gieo neo
Còn cái lão Bá Kiến
Đục bản in thơ mày
Bao giờ mày say rượu
Bao giờ thì ra tay.
76. Em ơi buồn làm chi
Em không buồn sao được
Quan họ đã vào hợp tác
Đông Hồ gà lợn nuôi chung
Bên kia sông Đuống em trông
Còn đâu thấy lá diêu bông hỡi chàng.
77. Người về đồng cói người ơi
Phía ấy mặt trời mọc lại
Một thời xa vắng, xa rồi
Phủ Khoái xin tương oai oái
Ở đời gặp may hơn khôn
Nào ai dám ghen dám cãi
Người đã đi Mĩ hai lần
Biết rồi, khổ lắm, nói mãi!
78. Anh đứng thành tro em có biết
Hôm qua lại gặp chuyến xe bò
Vẫn anh đi với vầng trăng cũ
Áo đỏ bên cầu đợi ngẩn ngơ.
79. Ôi màu tím hoa sim
Nhuộm tím cuộc đời dài đến thế
Cho đến khi tóc bạc da mồi
Chưa làm được nhà
còn bận làm người
Ngoảnh lại ba mươi năm
Tím mấy ngàn chiều hoang biền biệt.
80. Kòn trô dấn bước đường chinh chiến
Nửa gánh giang hồ nửa ái ân
Ngàn sau sông Dịch còn tê lạnh
Tráng sĩ có về với bến xuân.
81. Văn chương thuở ấy như bèo
Thương cụ gồng gánh trèo leo tận trời
Giấc mộng lớn đã bốc hơi
Giấc mộng con suốt một đời bơ vơ
Ước chi cụ sống tới giờ
Chợ trời nhan nhản tha hồ bán văn
82. Cũng muốn tin vào hoa hồng
Tin vào điều không thể mất
Cả tôi và cả chúng ta
Đứng trong đầm lầy mà hát
Ông không phải là bố tôi
Con chim sâm cầm đã chết
Ông không phải là bố tôi
Con chim sâm cầm ai giết!
83. Bốn mươi tuổi mới vào đời
Ăn đòn hội chợ tơi bời xác xơ
Giữa hai trận tuyến ngu ngơ
Trong lòng Hà nội bây giờ ở đâu?
84. Vỡ lòng câu thơ viết
Mời bác ngủ bác ơi
Đêm nay bác không ngủ
Nhà thơ ngủ lâu rồi.
85. Thiên thai từ giã về dương thế
Nhắc chi ngày ấy buồn lòng ta
Sân đình ngất ngưởng ngôi tiên chỉ
Uống rượu say rồi hát quốc ca.
86. Khi về xuôi anh mang theo
đồng bạc trắng hoa xoè
Với một mối tình sơn cước
Mùa lá rụng trong vườn
năm này qua năm khác
Đám cưới vẫn không thành
vì giấy giá thú chửa làm xong.
87. Sắp cưới bỗng có thằng phá đám
Nên ông chửi bố chúng mày lên